Một vòng vải lớn băng quanh người Thạch Hổ đã ướt đẫm. Thời điểm rửa vết thương, ngay cả kêu hắn cũng không kêu một tiếng.
Đối với Thạch Hổ mà nói, bị thương là chuyện cực bình thường, chỉ bất quá lần này Mộ Dung Hoàng trúng độc, khiến trong lòng hắn có chút khó chịu.
Anh Đào vòng tay qua thắt lưng Thạch Hổ, mặt cơ hồ dán trên bụng hắn, thở ra nhiệt khí phân tán sự chú ý của hắn. Bàn tay chầm chậm luồn qua cổ áo Anh Đào.
“… … …”
Anh Đào mạnh mẽ đứng dậy, buộc vải trắng qua loa trước ngực Thạch Hổ, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
“Làm sao vậy?”
“... Ngươi… Ngươi không tới thăm hắn sao?”
“Ai?”
Anh Đào nguýt hắn một cái, đó không phải huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi sao, quả nhiên trọng sắc khinh bạn.
“A, hắn… Có hữu hầu ở đó rồi, không có việc gì đâu.”
“Các ngươi đã đi đâu? Sao lại thành ra như vậy?”
“Quân sự cơ mật…”
“… … …” Anh Đào xoay người định đi, lại bị Thạch Hổ một phen giữ chặt, không thể phản kháng, ngã vào lòng hắn.
Không dài dòng, y hạ thấp người, ngồi trên khố Thạch Hổ, cách quần áo nhưng vẫn có thể cảm thấy thứ vừa cứng vừa nóng bên dưới.
“Ngươi!!”
“Ngươi xem, ta đã như vậy rồi …”
“Không được, trên người ngươi có thương tích.”
“Vết thương nhỏ ấy mà, không có gì đáng ngại.”
“… Đúng rồi, ngươi không phải định nói cho ta chuyện gì bất ngờ sao?”
Lúc này chỉ cần có chuyện để nói là được rồi, Anh Đào quả thật không có tâm tình làm chuyện ấy lúc này.
“Bất ngờ à… Ngươi xem đi, chỗ này của ta đã cứng lắm rồi …”
“… … … …”
Đi cũng không được, ở cũng không xong, Anh Đào bất đắc dĩ cúi người. Một bàn tay đặt trên hạ thể Thạch Hổ.
“Ân…”
Giương mắt nhìn lên, Thạch Hổ quả nhiên bày ra biểu tình hưởng thụ. Anh Đào nhẹ nhàng cởi quần hắn, xoay người quỳ giữa hai chân hắn.
Vật kia dưới sự va chạm của bàn tay, dần dần đứng thẳng lên, phát trướng.
Cẩn thận xoa dưới gốc, sau đó đem vật cứng nóng kia đặt trên mặt mình, nhắm mắt lại không làm thêm động tác nào.
“Anh Đào…” Hô một tiếng, y lại không trả lời. Thạch Hổ nhíu mi.
Chỉ thấy nét mặt Anh Đào lộ vẻ thê lương. Không biết là nhớ đến chuyện gì.
Thạch Hổ trong lòng run lên, đành phải ôm lấy y.
“Thạch đại ca… Trong lòng ngươi, đến tột cùng, ta là gì…” Thanh âm nghẹn ngào nơi cổ họng, rốt cuộc không nói thêm được nữa.
Không ngờ y lại hỏi như vậy. Thạch Hổ nhất thời không thể trả lời. Dục vọng tiêu tán.
Đẩy Anh Đào ra, hắn đứng dậy chỉnh lại y phục. Sau đó mặt không đổi sắc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Đào.
Mà cho dù, nếu ngươi không hỏi ta câu này, ta cũng chỉ có thể hồi đáp ngươi như thế. Chỉ là không muốn nói ra, hại người hại mình.
Nhưng thứ Anh Đào muốn, lại không phải là thứ trong suy nghĩ của Thạch Hổ.
Thứ y muốn, bất quá là tư cách làm người, đường đường chính chính làm một nam nhân. Cho dù thế nhân vẫn nhìn y như trước, chỉ cần trong mắt Thạch Hổ không phải như vậy, thì y vẫn còn có một chút tôn nghiêm, hiện giờ Thạch Hổ im lặng không đáp, đơn giản chỉ kéo dài thêm thất vọng. Y đã đánh mất lòng tự trọng, còn cần gì để ý người khác nhìn mình ra sao.
Giữa bọn họ chưa ai tuyệt đối thần phục ai bao giờ, không quan tâm cũng chẳng yêu thương, chỉ là trộn lẫn giữa tình nghĩa và quyến luyến, càng tiếc chút tình sâu nghĩa nặng, lưu luyến không rời.
Một lát, hai người nhìn nhau cười.
Thạch Hổ dắt tay Anh Đào, ôn nhu nói “Đi, theo ta đi gặp một người…”
Anh Đào hiểu ý, cũng không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn theo bên cạnh hắn, dường như hết thảy mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Ra khỏi tiểu viên, Thạch Hổ định đỡ y lên ngựa, Anh Đào lắc đầu, nhất định phải tự cưỡi ngựa một mình.
Ánh mắt Thạch Hổ nhìn y có chút quái dị, nhưng không chất vấn, sai người dắt tới con ngựa Dạ Thường tương xứng với con Huyền Vô của hắn.
Dạ Thường kiệt ngạo, Huyền Vô ôn thuần, hai con ngựa này lúc trước chọn từ hàng nghìn hàng vạn ngựa chiến của quân Thạch Lặc, ngày viễn chinh, tặng cho hắn.
Anh Đào mặc dù không giỏi cưỡi ngựa, nhưng vì ở trên lưng Dạ Thường, nên không cần lo lắng.
Một đen một trắng, chạy song song nhau, hơn nữa trên con ngựa trắng là một thiếu niên xinh đẹp mặc y phục đỏ tươi vô cùng bắt mắt.
Hai người tới chỗ đại quân cắm trại ngoài đại doanh.
Chiếm giữ thành chỉ là một phần, tất cả lưu lại nơi này là để ngừa có gì vạn nhất, có thể kịp thời tiếp ứng tinh binh.
Cho nên điều kiện nuôi quân so với trong thành chỉ có hơn chứ không kém. Chưa nói đến người bình thường, ngay cả tù binh giam giữ trong địa lao cũng được thoải mái hơn trong ngục của nha môn.
“Thạch đại ca, ngươi dẫn ta tới nơi này để gặp ai?”
“Một vị cố nhân của ngươi…” Thạch Hổ cười ý vị thâm trường, trong mắt không hề mang chút tình cảm. Anh Đào chỉ cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, không biết hắn có ý tứ gì.
Qua vài nhà tù, thấy người ở bên trong tất cả