Thái Hòa nguyên niên, Thạch Hổ công hãm Trường An, giết gần ba nghìn quan viên Tiền Triệu (hay còn gọi là nhà Hán Triệu), đem thiếu niên thiên tử Lưu Hi kế vị Lưu Diệu cùng năm nghìn tù binh chôn sống ở Lạc Dương.
Mấy trăm cung tần mỹ nữ được tha chết. Từ đó Tiền Triệu vong, sau hai mươi lăm năm tồn tại.
Thạch Hổ lấy được ngọc tỷ Tiền Triệu, kim tỉ, ngọc tỷ của thái tử, toàn bộ đều hiến cho Thạch Lặc. Lặc chính thức xưng đế [ nguyên hào xưng Thiên Vương ] lập thế tử Thạch Hoằng, Thạch Hổ thăng chức thái úy, Thượng Thư Lệnh, Trung Sơn Vương. Đồng thời cho Thạch Sinh làm Đông vương, Thạch Kham là Bành Thành vương, tả trường sử Quách Ngao làm thượng thư tả phó thiết, Trình Hà hữu phó thiết. Lương Châu Trương Tuấn, Chinh Bắc tướng quân chờ xưng thần với nhà Triệu. Bản đồ nhà Hậu Triệu, nam đến Tần Hoài, bắc tới Đại Mạc, trở thành một trong mười sáu quốc đế quốc cường đại nhất lúc bấy giờ.
Xuân lưu đông hạ, nhớ tới ước nguyện ban đầu, chỉ là vật còn người mất.
Nắng chiều nhàn nhạt, tà dương hắt trên mặt nước. Xa xa kia là chùa chiền trống trải tiếng chuông vang trăm dặm, bởi nó đến từ mờ ảo, cho nên cũng sẽ tan biến giữa hư vô……
Trong rừng gió thổi cánh trúc la đà, sàn sạt rung động, ngửa đầu nhìn lại, hốt hoảng thấy mây đã không còn là mây, lời hát cũng không còn là lời hát.
Lắng tai nghe, là một ca khúc của phương nam.
Thanh âm lực kính thê lương, u uất. Lại không biết nỗi bi thương ấy đến từ nơi đâu.
Chậm rãi tìm đến tiếng ca, là một người áo choàng đỏ thẫm, một mỹ nam tử tay cầm cung tên bạc.
Bước ngừng, ca ngừng.
Thân ảnh áo đen khuất trong rừng trúc chợt cứng đờ.
Lắc lắc đầu, chậm rãi xoay người lại.
“Trữ học thế nhân túy, dương ba khứ ngã diêu…” (Sớm học thế gian say, sóng xô ta đi xa)
“Còn nhớ sao?”
“Đời này, chỉ sợ quên không được.”
Tất nhiên, nếu bây giờ còn nhớ kỹ, vậy quả thật không có cơ hội quên đi được.
“Ngươi hận ta sao……”
Người áo đen cười mà không đáp. Thắng làm vua thua làm giặc, ta nếu hận, cũng chỉ có thể hận chính mình……
Nhắm mắt lại, hắn bước thẳng về phía hồ.
Phía sau lại vang lên tiếng ca bình thản của thiếu niên áo đỏ
“Độc chước dao, độc chước thả độc dao. Nhất chước khởi đào thử, nhị chước đoạn phong tiêu, tam chước ý bất sướng, tứ chước tình vô liêu, ngũ chước vu dịch phúc, lục chước hoan úc điều, thất chước luy tâm khứ, bát chước cao chí siêu, cửu chước vong vật ngã, thập chước hốt lăng tiêu. Lăng tiêu dị vũ dực, nhâm trí đắc phiêu phiêu. Trữ học thế nhân túy, dương ba khứ ngã diêu…”
(Một mình uống rượu, một chén lại một câu ca. Một chén khởi đầu, hai chén đoạn phong tiêu, ba chén không vui vẻ, bốn chén thấy nhàm chán, năm chén ôn hòa, sáu chén vui buồn lẫn lộn, bảy chén tâm mỏi mệt, tám chén chí cao siêu, chín chén ta quên hết, mười chén ngắm hoa lăng tiêu. Lăng tiêu tựa cánh chim, ý thức đã mơ màng. Sớm học thế nhân say, sóng xô ta đi xa…==> chém)
Một khắc tiến vào vào mặt nước ấy, nam tử áo đen lặng yên rơi lệ.
Y, lấy sắc thị chủ (dùng nhan sắc mê hoặc chủ nhân), mưu hại chính thất, ngân nhân thê nữ, đoạt nhân tử, ly gián triều đình, giết trung thần bằng thuốc độc, tham lam tàn bạo, tâm ngoan thủ lạt, tội không kể xiết.
Nhưng chính mình, đến chết cũng không hận nổi y.
Có lẽ thật sự đã yêu lầm rồi, cho nên một đường si mê đến chết.
Y cũng giữ lời hứa, vô luận như thế nào, cũng sẽ không để mình chết trên tay y.
Cũng coi như thành toàn ý nguyện lâu nay.
Ít nhất, khi lâm chung y cũng không nói cho ta biết, ta chỉ là một kẻ thế thân……
Bảy năm, y đã là một nam nhân trưởng thành. Vẫn yêu dã diễm lệ như ngày xưa ấy, phong tình vạn chủng.
Thế nhân ai chẳng biết, Trường thị tướng quân bên cạnh Trung Sơn vương chính là đệ nhất mỹ nhân Đại Triệu, cưỡi ngựa sắt, múa trường tiên, sát nhân như ma, không chừa một ai.
Mỹ nhân rắn rết, y hoàn toàn xứng đáng.
Tên của y, Trịnh Anh Đào.
Quách Vinh là người đầu tiên thua dưới tay y mà vẫn có thể giữ toàn thây.
“Hậu táng.”
Ném những lời này cho kỵ binh đang quỳ gối cạnh rừng, Anh Đào liền một