Chạng vạng trở về, Thạch Hổ quả nhiên đã biết chuyện Thạch Hoằng, Anh Đào đại khái cũng hiểu, lặng lẽ biến mất.
Thạch Hổ tựa hồ cũng không để ở trong lòng. Trong mắt hắn không hề có thế tử, không có Trình Hà, mà chỉ có hoàng đế bệnh tật kia.
Lúc này Tề vương phủ lại là một cảnh tượng khác.
Trong thư phòng những thứ có thể đập đều bị Thạch Thúy đập hết, bọn hạ nhân lo lắng canh giữ ngoài cửa.
Từ khi Anh Đào đi, không đến hai ngày, Thạch Hổ liền phái người đưa con gái của Thạch Hoành đến, lệnh Thạch Thúy lập phi.
Hòa thân, mệt muốn chết. Ta đường đường là Tề vương, bên người còn thiếu nữ nhân sao? Mẫu phi cũng biết việc này chứ?
Suy sụp tựa vào ghế, trên tường vẫn là bức tranh người nọ với khuôn mặt lạnh như băng. Hiểu rõ y thì sao chứ… Y có thể trở thành người của ta sao?
Lòng tràn đầy tương tư, nhưng cho dù kiếm tìm khắp vương phủ, cũng chỉ có bức họa kia làm bạn với ta thôi.
Người thường cưới vợ phải dán chữ hỉ, kiệu hoa đón dâu linh đình. Mà nay Tề vương phong phi, ngay cả nến đỏ cũng không thấy thắp.
Vì sao người hắn kính trọng nhất cũng là người mà hắn hận nhất?
Ba ngày sau.
Thạch Hoằng tự tìm đến Anh Đào.
Trước đó tất nhiên phải hỏi thăm, biết Thạch Hổ không ở trong phủ mới tới.
“Ngươi sợ hắn như vậy sao?”
“Hắn….. hắn luôn luôn thấy ta không vừa mắt……”
“Không thể nào, hắn bất quá là không thích cười mà thôi……” Anh Đào cũng thấy chột dạ.
“Thật không…… Ân?………… A!”
Thạch Hoằng bỗng nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến.
Anh Đào thấy hắn che ngực, kinh hãi, chẳng lẽ có người hạ độc trong trà!
“Phong Nhã, điện hạ, ngươi làm sao vậy!!”
“Ta…… Không phải…… Ta…… Ta quên cái này……”
Thạch Hoằng nhẹ nhàng lấy từ trong ngực ra một quả cầu nhỏ, vật đó gặp gió, meo meo một tiếng rồi trốn vào lồng ngực hắn.
Anh Đào thoắt cái xem thường, người này luôn thiếu khí chất…… Lập tức suy nghĩ, bỗng nhiên thấy trên bụng Thạch Hoằng ướt một mảnh nhỏ. Anh Đào cười to.
“Ta…… Ta cảm thấy thực sự có lỗi với nàng…… Ngày đó, nàng có vẻ thập phần thương tâm……”
“Ngươi sẽ không…… thật sự coi trọng nữ nhân của hắn chứ……”
Thạch Hoằng ôm con mèo nhỏ, cố ý đưa một tay ra giải thích với Anh Đào,“Không có, ta làm sao dám, ta sao có thể thích nàng!”
Hắn không thích nàng, mặc dù thấy nàng đáng thương, nhưng hôm nay đến đây, cũng là vì muốn gặp lại Anh Đào.
“Ta đã nói rồi…… Ngươi thích nàng, không bằng thích ta đi……” Anh Đào thấy hắn quẫn bách, nhịn không được trêu đùa một phen.
Thạch Hoằng bị y trêu chọc, bắt đầu nói lắp, há miệng nói không ra lời. Anh Đào thầm nghĩ, đúng là kẻ không biết đùa.
Kéo hắn vào phòng mình, tìm một bộ quần áo rộng thùng thình đưa cho hắn.
“Điện hạ nếu không chê, cứ thay đồ của ta đi……”
Thạch Hoằng đặt con mèo nhỏ trên bàn, hai tay lau lau trên người, lúc này mới đưa tay tiếp nhận bộ quần áo kia.
Mỗi lần thấy y, đều là một bộ dáng khiến người khác muốn bắt nạt, khó trách Thạch Hổ luôn yêu thương y, nói không chừng không đợi được ngày Thạch Lặc băng hà, hắn đã bị Thạch Hổ hù chết.
“Không vui sao? Ta cũng chỉ có này bộ này màu trắng thôi ……” Là lời nói thật, quần áo Anh Đào đa phần là màu đỏ thẫm, nếu cho thế tử nhất mặc, nhất định sẽ y hệt hát tuồng.
“Không phải…… Ân…… Ta…… Ta thay quần áo, ngươi ở đây…… Ta sao có thể cởi……”
“Đều là nam nhân, có cái gì phải ngại ……” Nghĩ lại, bản thân cùng Thạch Hổ có loại quan hệ kia, Thạch Hoằng hẳn sẽ có ý nghĩ không đứng đắn. Một thế tử, ở trong cung nhiều năm như vậy, luôn có nô tài hầu hạ, chẳng hiểu sao lại hệt như một nam tử e lệ.
“Ta…… Ta……”
“Đừng ta ta ta, ta đi ra ngoài là được chứ gì, sẽ ở bên ngoài chờ ngươi……”
Dứt lời, không đợi hắn tiếp tục khách sáo, chạy nhanh ra ngoài đóng cửa.
Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đi ra, hỏi vài lần đều thấy nói là ổn rồi, lại chậm chạp không thấy bóng người.
Anh Đào rốt cục nhịn không được đẩy cửa tiến vào.
“A!” Thạch Hoằng vội vàng đem tất cả quần áo che trước người.
“Kêu cái gì, ta nghĩ điện hạ không thể tự mặc quần áo……”
Thạch Hoằng vô cùng xấu hổ, hắn ở trong mắt Anh Đào thật chẳng có tí sức nặng nào, từ nhỏ đã quen được người khác hầu hạ, quả thật sẽ không thể tự mặc quần áo.
Anh Đào đi tới lấy đi áo choàng trong tay hắn, từng chút một giúp hắn mặc đồ, Thạch Hoằng cứng ngắc mặc y đùa nghịch, ngay cả cổ và lỗ tai cũng hồng thành một mảnh.
Trong sách nói, ở dân gian chỉ có thê tử mới có thể giúp trượng phu mặc quần áo, y đẹp quá, nếu như người khác nhìn thấy, vậy thì có khác gì thê tử của ta đâu?
Thạch Hoằng bị ý nghĩ trong đầu dọa đến toát mồ hôi lạnh, Anh Đào là người của Trung Sơn vương, hắn thật sự dám tơ tưởng sao……
“Được rồi, ngươi không phải muốn đem vật nhỏ này tới cho nàng sao? Ta đi cùng ngươi, bằng không chúng ta ai đi một mình cũng không tốt……”
“A, được. Đúng rồi, ngươi biết nàng?”
“Trước kia chưa từng gặp qua, thê thiếp Thạch đại ca nhiều như vậy, ta sao có thể biết hết. Hơn nữa các nàng bình thường sẽ không đến chỗ ta ……”
Vì sao không đến, bởi trước kia có Quách thị không chịu nổi chuyện Anh Đào hàng đêm chuyên sủng, đã tới viện này một lần, ngày hôm sau liền bị Thạch Hổ một đao chém chết.
Mẫu thân Thạch Thúy, Thôi thị, cũng từng tới, bị Thạch Hổ biết được, sau đó đem nàng đánh chết tươi.
Cho nên trong vương phủ, nữ quyến bình thường nếu không tìm đường chết thì chẳng ai đến đây.
Anh Đào ở nam viện lớn nhất trong phủ. Thứ tử của Thạch Hổ là Thạch Tuyên, tam tử Thạch Thao cùng với mẫu thân Đỗ thị ở tại đông viện, những thị thiếp không có cơ hội mang thai đều ở bắc viện.
Cho nên chỉ cần trực tiếp tới bắc viện hỏi