Năm 333, Lặc bệnh nặng. Trình Hà, Từ Quang, Thạch Hổ cùng thế tử Thạch Hoằng bàn nhau an bài mọi chuyện.
Hạ lệnh ba ngày tang, dân chúng cũng phải mặc tang phục, cấm đón dâu, hiến tế, uống rượu, ăn thịt.
Tịnh dĩ chu công Hoắc Quang giám sát, lệnh Thạch Hổ cùng Trình Hà giúp Thạch Hoằng trị quốc.
Ngay hôm đó, Trình Hà rốt cục cũng có thể có cơ hội, bỏ số tiền lớn mua chuộc một thị vệ gác cổng thành, đem tin tức truyền đi. Lưu hoàng hậu lệnh cho Bành Thành vương Thạch Kham suốt đêm bí mật tới Duyện Châu trưng binh.
Lặc chết, giản tiện việc mai táng.
Ngày kế, Trình Hà, Từ Quang thông đồng với địch bị Thạch Hổ nhốt vào tử lao. Chứng cớ vô cùng xác thực, hai người hết đường chối cãi.
Thạch Hoằng ở Tương quốc chính thức đăng cơ, sửa niên hiệu Duyên Hi, văn võ bá quan trăm người được thăng thêm nhất đẳng. Lập Lưu thị làm hoàng thái hậu. Trình Hà, Từ Quang luận tội xử trảm. Lập Thạch Hổ làm thừa tướng, Ngụy vương, đại đan vu, ban cho cai quản mười ba quận.
Cho đến hôm nay, hắn mới gặp lại y.
Hắn đã là quốc vương, y vẫn là nịnh thần lấy sắc thị chủ. Hắn tọa ủng ngàn dặm giang sơn, y vẫn là một quân cờ trong tay Ngụy vương. Ngay cả thân thể y cũng là người khác, nhưng lại không ai quan tâm.
Đêm đó, y đến đây, tới gặp người là đương kim thánh thượng.
Thâm cung tịch mịch, nhưng y chưa từng sợ. Người tên ‘Phong Nhã’ lệ rơi đầy mặt.
Thiếu niên văn nhược ôn hòa trước mắt là Phong Nhã của y, Anh Đào nở nụ cười, cười thâm sâu, cười ái muội.
Căn phòng ngập tràn sắc đỏ, nghe nói đương kim hoàng đế thích màu sắc tươi đẹp này, quả nhiên.
Tắt ngọn nến đỏ chói mắt, y tiến lên ôm hắn. Bệ hạ, Anh Đào đêm nay sẽ ở bên ngươi đến hừng đông.
Hắn yếu đuối, hắn ôn nhu, hắn không quả quyết, hắn thiện lương chất phác, cuối cùng những thứ ấy trở thành vũ khí sắc bén tự tổn thương chính hắn.
Anh Đào ôm đôi vai gầy yếu, để nước mắt Phong Nhã tùy ý thấm trên ngực áo.
“Là trẫm, tự tay giết cậu của mình! Là trẫm vô dụng, trẫm ngay cả bảo hộ mẫu thân mình cũng không thể!”
Hắn đau khổ, hắn thân bất do kỷ(*), nhưng lại chỉ có địch nhân của hắn mới có thể hiểu được.
(*)Hoàn cảnh đưa đẩy, không tự làm chủ được.
“Không phải lỗi của người, Anh Đào biết hết mà……”
Thạch Hoằng lắc đầu, không phải lỗi của hắn sao? Vì cái gì thái hậu cũng chưa từng nói như vậy, nàng là người nuôi mình từ nhỏ, vì cái gì người mẹ thân sinh ra hắn cũng chưa từng nói câu này…… Chỉ có Anh Đào tha thứ cho hắn……
“Anh Đào, nếu có kiếp sau, chỉ mong người ngươi gặp trước là ta……”
Anh Đào nhưng cười không nói, có gì khác nhau sao?
Chưa từng có yêu, cũng không phải là xuất phát từ tình nghĩa, chỉ đơn thuần nghĩ, Phong Nhã, ngươi biết rõ bản thân không làm được, tội gì phải ép bản thân trở nên giống họ?
Hiện giờ Anh Đào cũng không thể nào cứu được người ……
Mờ sáng, ánh mặt trời nhàn nhạt, một thiếu niên y quan chỉnh tề bọc trong áo ngủ bằng gấm. Lông mi rung rung hình như còn chưa khô nước mắt.
Nhẹ nhàng nhấc tay hắn, Anh Đào đứng dậy ra về.
Thạch Hổ đứng ở cửa cung, rống to, đem con ngựa trắng phía sau một nhát chém làm đôi. Máu phun trên cửa, tất cả mọi người bị dọa phát khiếp, hắn lại bỗng nhiên cười như cuồng dại.
Ôm lấy người cả đêm qua chưa ngủ, hôn sâu thật sâu.
Anh Đào tựa trong lòng Thạch Hổ, cười rồi ngủ thiếp đi.
Thần tử tới lâm triều thấy bọn họ thân mật như thế ở hoàng cung, ai cũng cúi đầu, đỏ mặt.
Trấn thủ Trường An, Đông vương Thạch Sinh bất mãn Thạch Hổ độc tài triều chính, khởi binh tạo phản, không tới nửa tháng, đã bị thủ hạ của Thạch Hổ là Long Tương tướng quân bắt. Thủ cấp một đường theo biên cảnh Lương Châu tới Tương quốc, Thạch Hổ liền sai người đem cái đầu thối rữa đầy giòi bọ dâng lên cho Thạch Hoằng xem trong buổi thiết triều.
Thạch Hoằng vội nôn ra, mặt trắng bệch.
Quần thần che miệng che mũi, nhưng cũng không dám nói nhiều.
“Hoàng thượng, giang sơn này vốn là của người, thần ghi nhớ lời tiên hoàng dạy bảo, nỗ lực giúp sức, người hà tất phải làm như vậy?”
Thạch Hoằng tâm trạng trầm xuống, bất kể chuyện gì, đều không qua khỏi ánh mắt Ngụy vương, định làm một trò xiếc nhỏ, nhưng vẫn không lượng sức, vọng tưởng lật đổ Thạch Hổ……
Hết thảy, sớm đã định, vì cái gì, ông trời còn muốn cho ta cơ hội này? Quyền lực này hắn vốn có thể coi như không thấy, có thể vân đạm phong khinh sống cả đời, chính là, nếu thật sự dính vào, sẽ giống như độc dược gây nghiện, hắn cũng bắt đầu nằm mơ, mơ rằng tất cả sẽ ở trong tay hắn……
Tự mình lấy ngọc tỷ, đi xuống dưới điện, dâng cho Thạch Hổ.
“Phong Nhã trời sinh không thể trị quốc, nếu vì thiên hạ dân chúng mà suy nghĩ, Ngụy vương so với ta càng thích hợp làm hoàng đế hơn……”
Cả triều văn võ một trận thổn thức, Thạch Hổ phóng mắt nhìn lại, nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Vi thần lo rằng, việc này thiên hạ sẽ tự có ý kiến, hoàng thượng làm như thế, chỉ sợ chúng thần không phục……”
Thạch Hổ vẫn chưa nhận ngọc tỷ kia. Hắn không muốn làm nghịch thần bức vua thoái vị.
“Đích xác như thế! Hoàng thượng sao có thể thiếu suy nghĩ đến vậy, thiên hạ có thể nào tùy tiện giao cho người ngoài!”
Nhìn lại theo hướng giọng nói phát ra, người kia tràn đầy quý khí, phía sau còn có mấy chục người, ngữ khí âm vang, không hề để Thạch Hổ vào mắt.
Đủ loại quan lại thấy tình thế này, lập tức quỳ hành lễ “Thái hậu thiên tuế thiên