Đầu năm Hàm Khang, Thạch Quý Long xưng Triệu Thiên Vương, sửa niên hiệu Kiến Vũ, tôn Thành phi, mẫu thân của Hoằng làm hoàng thái hậu, phong Ngụy vương hậu Trịnh Ngâm là Thiên Vương hoàng hậu, lập Thạch Thúy lên làm Thiên Vương hoàng thái tử. Dời đô về Nghiệp Thành. Sau đó không lâu, Mộ Dung Hoàng soán vị tại Liêu Tây, xưng Yến Vương.
Thạch Hổ kế tục hoành đồ bá nghiệp, tập hợp tráng đinh, xây dựng rầm rộ, xây nên Thái Vũ điện của Tương quốc, ở Nghiệp Thành tạo Đông Tây cung, Linh Phong Thai cửu điện, kim trụ ngọc tẫn, hết sức xa hoa.
Lại tìm nữ tử khắp dân gian, đưa vào hậu cung.
Hậu cung giai lệ ba vạn, nhưng không thể sánh với một người ý thái tư mị, trường mi tú giáp thắt lưng trắng muôt, Trịnh Anh Đào.
Hôm nay y là hoàng hậu, trong tay lại nắm binh quyền, không tham gia vào chính sự, nhưng y nói gì thái tử nghe nấy, đủ loại quan lại đều nhịn y ba phần, những tần phi quý nhân đều tìm cách lấy lòng y, tóm lại ai đắc tội y, thì chỉ có con đường chết.
Không người nào dám hỏi xuất thân của y, những chuyện cũ trước kia, thành chuyện tối kỵ trong cung. Ngoài ra nếu có ai dám nhắc tới hữu hầu cùng Quách Vinh tướng quân đã chết như thế nào, thì không quá ba ngày, cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội.
Trong cung mỗi ngày đều ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng trong sâu thẳm ai cũng phải tính toán sống qua ngày. Thạch Hổ thường thường vì dỗ hoàng hậu cười, mà làm ra những chuyện khiến người ta thập phần sợ hãi.
Mấy ngày trước đây một tiểu hoạn quan nhìn Trịnh Anh Đào vài lần, Thạch Hổ liền gọi người đem hoạn quan kia trói trong đại điện, chặt đứt hai chân, đem cái chân ấy cắm vào hậu đình, đau đớn đến chết. Sau đó Anh Đào khoét mắt người kia ngâm rượu, thưởng cho một quý phi bị dọa phát khóc uống, quý phi kia uống chưa được nửa chén liền nôn mửa. Vì thế Anh Đào sai người ép nàng nuốt uế vật kia trở vào. Sau đó, nửa đêm lại lặng lẽ bắt quý phi kia tới, muốn nàng ăn thi thể hoạn quan kia, nàng không chịu đựng nổi, liền đập đầu vào cây cột cạnh hành lang mà chết. Thái y mổ xác chết, mới biết trong bụng nàng có một đứa nhỏ, vì thế liền tuyên bố là chết bệnh.
Đông Cung của Thạch Thúy, gần đây Anh Đào cũng phái người đưa tới không ít mỹ nhân.
Đáng tiếc những nữ nhân này vào Đông Cung, chẳng khác nào vào diêm vương điện.
Thái tử tính khí táo bạo, mỗi khi ôm nữ nhân thị tẩm, lúc động tình, trong miệng đều gọi tên Anh Đào, cho nên chỉ cần từng hầu hạ Thạch Thúy, không quá một đêm liền bị giết.
Hai hoạn quan đem thi thể bọc trong vải bố, lặng lẽ mang ra ngoài. Tháng này đã chết hai mươi người rồi.
Thạch Thúy lõa thể nằm trên giường, nhắm mắt lại dùng tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa âm kinh của mình. Sắc mặt từ từ hiện ra hồng sắc, vật kia càng ngày càng cứng rắn, hô hấp của hắn cũng trở nên ồ ồ. Trong đầu tất cả đều là bóng hình ngao du thanh nhàn của người nọ, tựa như y đang nằm dưới thân mình vểnh mông dang chân ra nhận lấy ân huệ.
Trừ y ra, không ai khác có thể khiến Thạch Thúy cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa càng không chiếm được, lại càng khát vọng.
Mỗi đêm dài tịch mịch, Thạch Thúy đều không tự chủ được khao khát muốn có người nọ, cơ hồ sắp nổi điên.
Thân thể khô nóng khó nhịn, ưỡn thẳng lưng, trọc tinh phun trào, tay Thạch Thúy tốc độ rất nhanh, áp lực không nén nổi bật ra ngoài khóe miệng. Ngay cả thị vệ canh cửa cũng đều nghe rõ tiếng rên rỉ tê dại ấy.
Anh Đào ở phía xa chỉ thấy người mang thi thể ra ngoài. Quả nhiên, tiểu tử này cùng phụ hoàng hắn là từ một khuôn đúc ra, bất quá cứ ầm ĩ như thế, nếu Thạch Hổ nghe được, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản.
“Truyền lệnh xuống, không ai được phép nói ra, sự tình tối nay, các ngươi nên tự suy nghĩ, nếu để ta biết kẻ nào nói huyên thuyên, ta sẽ cắt lưỡi các ngươi cho chó ăn…”
Từ Như Ý cung của Anh Đào đến chỗ này khá xa, cho nên y cưỡi ngựa đến, đi theo phía sau là một vài nữ hộ vệ thân thủ rất cao, cũng là những người được huấn luyện đặc biệt trong Ngân kỵ vệ.
Một nữ tử lưu loát xuống ngựa, bước nhanh về phía Đông Cung.
Đợi khi tất cả chuẩn bị kỹ càng, Anh Đào mới cưỡi ngựa đến trước điện.
Thạch Thúy còn đang trong mộng xuân, trên lưng chợt lạnh, cánh mông bị một bàn tay ấm nóng chạm vào.
Hắn kinh hô một tiếng, vội mở mắt, thấy người nọ, khuôn mặt tỉnh bơ, xoay người đè y xuống, rồi hôn lên cổ y.
“A nha!”
Bả vai bị Anh Đào để lại một dấu răng, Thạch Thúy bị đau, không thể không quỳ xuống.
“Vừa tỉnh liền phát xuân, còn gì là phẩm hạnh nữa! Trong phòng ngươi… Tất cả đều là cái mùi kia! Cả ngày làm cái gì vậy!”
Thạch Thúy trần như nhộng si ngốc ngồi trên giường, tim phập phồng bất định, “Mẫu hậu… … Người… Người hơn nửa đêm… Chạy đến chỗ này của con làm gì vậy…”
Hương vị… Sao hắn lại không thấy hương vị nào bất thường nhỉ… Một lúc lâu mới thanh tỉnh lại, đỏ mặt, cúi đầu phát hiện mình cái gì cũng không mặc, vội vàng quấn chặt chăn quanh người.
“Ta có thể không đến sao? Ta thấy ngươi mới làm Thái tử vài ngày, đã …”
Phát giác ánh mắt của y dừng lại trên đầu v* bị nữ tử thị tẩm cắn sưng đỏ, Thạch Thúy tâm càng cuồng loạn, hắn như vậy, căn bản là…
“Mẫu… Mẫu hậu, sao có thể…nói vậy… Nhi thần… Nhi thần…”
“Ngươi nhìn ngươi đi…” Anh Đào lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở nắp, một mùi hương thoang thoảng dâng lên. Y dùng ngón tay quệt một chút, nhẹ nhàng bôi lên đầu v* bị thương của Thạch Thúy.
“A… Mẫu hậu… Người… Người làm cái gì… …”
Lúc nào rồi mà còn bị khiêu khích như vây, Thạch Thúy giữ chặt hạ thể đang cương cứng, hắn giả vờ nhích về phía sau, sẽ không thể nhận ra.
Khuôn mặt Anh Đào cũng phiếm hồng, Thạch Thúy nhìn y miệng lưỡi khô khốc, tâm như nổi trống, hay là, hay là rốt cục…
“Sưng lên rồi… Ngươi chớ cảm thấy kỳ quái… Thuốc này bất quá là… thuốc giảm sưng …”
Ai sẽ vô duyên cớ vô cớ cả ngày mang theo thuốc giảm sưng chứ… Đơn giản là bởi vì Thạch Hổ luôn tìm y hoan ái, bất kể trong tình huống nào …
Thạch Thúy miên man suy nghĩ, Anh Đào võ vỗ đùi hắn qua lớp chăn.
“Ân a… A —— mẫu hậu… Người nói cái gì cơ!”
“Ngươi gào to cái gì! Ta nói ngươi mỗi ngày đều giết chết một mỹ nhân, khiến các đại thần bất mãn, trong những nữ tử này có không ít thiên kim hầu môn! Nếu để phụ hoàng ngươi biết, xem ngươi thoát bằng cách nào!”
“Con… con căn bản không thích nữ nhân! Nếu không muốn con giết người, thì về sau đừng đưa tới nữa!”
“Ngươi! Tất