“Xin chào…”
Sáu giờ sáng, Chu Vu bị đánh thức bởi một cuộc gọi điện thoại.
“Tiểu Nhuế a, là ông nội.”
“Ông nội?” Chu Vu vò đầu bứt tóc, từ trên giường ngồi dậy.
“Sao ông lại dậy sớm như vậy…”
Cô dụi dụi mắt, thật sự là buồn ngủ đến hồ đồ, đã quên mất Chu Quang Diệu mỗi ngày đều dậy từ năm giờ sáng đến tám giờ tối ngủ cả mấy chục năm nay, không lay chuyển được.
“Tổ chương trình có liên lạc với con không?”
Chu Quang Diệu tuy tuổi đã lớn, nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Hơn nữa tai lại không được tốt lắm, giọng nói tự nhiên sẽ lớn hơn bình thường.
Chu Vu mở điện thoại rảnh tay đặt ở bên cạnh, cầm dây cao su buộc tóc, “Tổ chương trình nào vậy ông nội? ”
Chu Quang Diệu là một nhà thư pháp nổi tiếng ở thành phố M, thường được giới truyền thông muốn phỏng vấn.
“Chính là…đưa một nhóm người vào một căn nhà, họ nói rằng có diễn viên có nhà văn và họ muốn mời … những người nổi tiếng trên mạng.
Ông nói cháu gái của ông là ah, là một blogger trang điểm, tìm cháu gái của ông đến đây đi, họ đồng ý là ngày hôm nay sẽ liên hệ với cháu.
”
“Còn chưa gọi điện thoại cho cháu?”
Thì ra là ông nội nhà mình tìm cho cô một công việc, Chu Vu lấy điện thoại di động đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh tạt vào mặt.
“Ông nội à, người ta cũng không dậy sớm hơn ông đâu.”
Hôm nay mới bắt đầu được sáu tiếng đồng hồ, tổ chương trình chắc vẫn còn say giấc.
Chu Quang Diệu nở nụ cười hai tiếng, “Cũng đúng, được, ông nội nói với con một tiếng, con đừng cự tuyệt người ta là được.
”
Chu Vu vừa định nói cái gì đó, nghe thấy bên kia điện thoại Chu Quang Diệu cùng hàng xóm chào hỏi, “Được rồi, ông nội cúp máy…”
Ngủ là không có cách nào có thể ngủ lại, Chu Vu thay quần áo, muốn xuống dưới lầu ăn sáng.
Vừa vào phòng ăn, đã bị Lâm Hạo gọi vào phòng riêng.
“Thầy Lục…” Chu Vu đứng bất động ở cửa, cô thực sự không muốn đi vào.
Cùng Lục Chiếu ăn cơm, không chừng có thể ngộp chết.
Lục Chiếu buông kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Vào đi.
”
Chu Vu nhỏ giọng thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo.
Trong phòng là bàn tròn, có thể ngồi mười người.
Cô và Lâm Hạo ngồi kề nhau, Lục Chiếu ở đối diện bọn họ.
“Tôi đi gọi đồ cho cô, cô ngồi đi.” Lâm Hạo xoa xoa tay, đứng dậy ra phíacửa.
Chu Vu nhàm chán nhìn chằm chằm một bộ bát đũa trước mắt, trên đĩa có một chấm đen, trên góc khăn trải bàn bị rút tơ…
Lục Chiếu: “Hôm nay nghỉ ngơi? ”
“Vâng.”
Một hỏi một đáp, trong phòng rất nhanh lại trở nên yên lặng trở lại.
Lục Chiếu đứng dậy vòng tới trước mặt cô, cầm lấy một ly nước trước mắt Chu Vu, khom lưng xuống lấy bình nước ấm trên mặt đất, sau khi đổ vào nước sôi rửa hai lần, đưa cho cô một ly nước nóng.
“Cám ơn thầy Lục.”
Chu Vu hai tay nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ.
Lục Chương lại tráng thêm ba bộ bát đũa, cái đĩa có chấm đen trước mặt Chu Vu, bị anh đặt sang một bên.
Sau khi làm xong, anh trực tiếp kéo ghế ngồi xuống ở bên cạnh Chu Vu, mở kịch bản ra bắt đầu im lặng đọc.
Không biết vì sao, ở bên cạnh Lục Chiếu luôn có một loại cảm giác không dám chơi điện thoại di động.
Giống như là về nhà ngồi bên cạnh Chu Thanh Lăng, chỉ cần cô sờ di động một lần, Chu Thanh Lăng sẽ bắt đầu giảng dạy.
Chu Vu cẩn thận liếc mắt nhìn kịch bản của anh một cái, là suất diễn ở phía sau, chắc là ngày Tô Cảnh đăng cơ.
Lục Chiếu cảm nhận được ánh mắt của cô, hào phóng đưa kịch bản qua, “Muốn xem? ”
Chu Vu khoát tay áo, “Không cần không cần, thầy xem…”
Kịch bản được anh đặt lên bàn, vị trí giữa hai người.
Chu Vu đọc xong một trang, lên tiếng nói: “Hôm nay chụp cái này? ”
“Ừm.”
“Chậc…”
Nghe thấy động tĩnh này của cô, Lục Chiếu nghiêng đầu nhìn cô, mặt mày mang theo ý cười, “Làm sao vậy? ”
“Không có, chính là cảm thấy…”
Hôm qua vẫn là một thiếu niên tỏa nắng vui vẻ, hôm nay lại quay phần u ám cùng tàn nhẫn của phần sau, thay đổi này cũng quá lớn đi.
“Cảm thấy oắt Tề Niên kia thật sự không phải là người.”
Lục Chiếu thản nhiên nói một câu như vậy, sau đó giống như trưng cầu ý kiến nhìn Chu Vu.
Chu Vu gật gật đầu, Lục Chiếu cong cong khóe miệng làm như đồng ý.
“Mau ăn đi, đến đây.”
Lâm Hạo mang theo nhân viên phục vụ tiến vào, đem đồ đạc đặt lên bàn.
Nhân viên phục vụ có lẽ đã quen với ngôi sao, sau khi nhìn thấy Lục Chiếu thì lại không có chút phản ứng nào, bỏ đồ xuống rồi rời đi.
“Chọn đi.”
Trên bàn bày mì canh, sủi cảo, cháo thịt nạc trứng gà mỗi người một chén, Lục Chiếu cùng Lâm Hạo đều không nhúc nhích, chờ cô chọn.
Chu Vu nhẹ nhàng kéo chén sủi cảo đến trước mặt mình, hai người kia cầm hai chén còn lại, cúi đầu ăn.
Sau khi ba người ăn xong, Lục Chiếu phải vội vàng đến trường quay quay phim.
Anh dùng giấy rút lau khóe miệng, sau đó uống một ngụm nước nóng, “Trở về ngủ bù đi.
”
Quầng thâm của Chu Vu sắp rơi xuống đất rồi.
Hôm nay cô không trang điểm, tuy rằng nhìn có vẻ không khác gì lúc trang điểm, nhưng cả người nhìn qua lại không có tinh thần gì cả.
“Ừm, Thầy Lục đi thong thả.”
……
Chu Vu ngủ đến hai giờ chiều, sau khi thức dậy gọi đồ ăn, sau đó tiếp tục trở về giường nằm.
Vừa mới lướt mấy weibo, một dãy số xa lạ gọi tới.
Bởi vì buổi sáng Chu Quang Diệu đã nói qua, cho nên cô không nghĩ ngợi trực tiếp nghe máy.
“Xin chào, là Chu Vu sao?”
” Là tôi.”
“Tôi là Giải Trí Tinh Sơ, muốn tìm bạn để nói chuyện một chút về chương trình tạp kỹ mà chúng tôi đang thực hiện…”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Cu cũng lười nghe bọn họ giải thích lại chương trình này tốt cỡ nào, “Mỗi tuần thứ hai, thứ năm có rảnh, anh xem khi nào tiện thì hẹn thời gian phỏng vấn.
”
“Xin chào, đồ ăn mang đi của cô, xin hãy cho năm sao khen ngợi, cám ơn.”
Cô xách lẩu cay đi vào, đi vào vòi nước nhà tắm rửa bát đũa của mình.
“Vậy cô xem 4 giờ chiều nay có rảnh không?” “Quán cà phê trên tầng 3 của khách sạn cô đang ở.
”
“Có thể.”
Cúp điện thoại, Chu Vu nhìn đồng hồ, còn có một giờ.
Tinh Sơ Entertainment là công ty của Lục Chiếu, bộ phim này cũng thuộc sở hữu của công ty bọn họ, bọn họ chắc chắn biết Chu Vu hôm nay nghỉ phép cho nên chọn thời gian này để nói chuyện với cô.
Cô là một blogger trang điểm không có danh tiếng nên được mời hay không