Thấy hai anh em xuống dưới, mẹ Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy mới đầu đông nhưng gió lạnh thấu xương, mẹ Tô cũng đã lâu không thấy con trai con gái nhà mình về đây nên có chút luyến tiếc hai người đi: "Hai đứa đã lâu không ở nhà rồi, bây giờ trời đã muộn, mấy đứa ngủ lại một đêm rồi mai hẵng đi.
"
Con cái cực cực khổ khổ nuôi lớn vốn không phải chuyện dễ dàng, vất vả nuôi chúng lớn lên lại không thường xuyên thấy mặt, thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, nguyện vọng của mẹ Tô chẳng qua cũng chỉ là muốn được nhìn thấy mấy đứa con của mình thường xuyên hơn mà thôi.
Tô Ngôn Mạch cũng đã khá lâu không nhìn thấy người nhà nên không chút do dự liền đáp ứng.
Tần Tịch Nhiên vẫn luôn đứng một bên nhìn, nghe mẹ Tô nói thế liền suy nghĩ rất nhiều, trước đây cũng có thời điểm như vậy, nhưng Tô Nhan Y không đồng ý ở lại, chủ yếu nguyên nhân là do anh, tuy hai người là vợ chồng nhưng chưa từng chung phòng, ở trong nhà chính đương nhiên bọn họ không thể ở hai phòng khác nhau, không ngủ lại Tô gia vì để tránh sự xấu hổ đó.
Tần Tịch Nhiên nghĩ nếu không thì để anh chủ động cự tuyệt, miễn làm cho Tô Nhan Y khó xử, nhưng thân phận của anh thật sự không thích hợp nói như vậy.
Lúc này Tô Nhan Y giống như nghiêm túc tự hỏi, đáp lời: "Vậy ở lại một đêm, sáng mai đi.
"
Hiển nhiên câu trả lời của Tô Nhan Y khiến mọi người kinh hỉ, đặc biệt là mẹ Tô, lập tức lộ ra tươi cười vô cùng vui vẻ.
Tần Tịch Nhiên tất nhiên cũng kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh đã có suy nghĩ.
Việc Tô Nhan Y đồng ý đương nhiên là cô đã có tính toán, nếu cô đã công khai quan hệ với Tần Tịch Nhiên thì tự nhiên muốn chung sống với anh thật tốt, tuy EQ của cô khá thấp nhưng biết rõ quan hệ của vợ chồng khác trước, chỉ là thứ như tình cảm này phải từ từ bồi dưỡng, hai người ở chung cũng phải phát triển tự nhiên, cho nên không lập tức thay đổi cái gì, nhưng đối với mấy sự thay đổi gần đây cô không hề bài xích.
Mọi người hàn huyên một hồi sau đó ai về phòng người nấy.
Phòng Tô Nhan Y rất lớn, cách trang trí giống như phòng làm việc, đơn giản lại không mất tinh xảo, thiên về màu lạnh, tuy không có người ở nhưng bởi vì được quét dọn cẩn thận nên khiến người vào thấy ấm áp hơn.
Tần Tịch Nhiên vào phòng trước tiên liền nói: "Anh có thể ngủ sô pha không? Nếu không anh ngủ phòng sách cũng được.
"
Vấn đề ở đâu cùng với việc bị Tô Nhan Y nói ra trước thì không bằng anh chủ động còn hơn, ít nhất sẽ không làm Tô Nhan Y hiểu nhầm anh có tâm tư gì.
Tô Nhan Y không ngoài ý muốn với lựa chọn của Tần Tịch Nhiên, ánh mắt nhìn qua chiếc giường lớn, vẻ mặt có chút do dự.
Có nên để Tần Tịch Nhiên ngủ giường không? Tô Nhan Y cảm thấy cô không muốn nhưng hình như không phản cảm đến như thế, chủ là nếu cô nói ra khỏi miệng sẽ cảm thấy quái quái, nhưng nếu không nói Tô Nhan Y lại thấy có chút khác thường.
Tô Nhan Y nhất thời khó xử, ánh mắt nhìn Tần Tịch Nhiên trở nên phức tạp.
Tần Tịch Nhiên cảm giác được nhưng không rõ nguyên do, chỉ nghĩ có lẽ Tô Nhan Y vì chỗ ngủ mà không cao hứng.
Nghĩ Tô Nhan Y vì sự có mặt của mình mà không vui, Tần Tịch Nhiên quýnh lên lui ra phía sau một bước, người dán sát vào cửa nói: "Anh đi phòng sách, em nghỉ sớm chút đi.
"
Tô Nhan Y nhíu mày, không tiếp tục do dự nữa, nói thẳng: "Anh ngủ ở đây đi, đi phòng sách làm cái gì.
"
Bởi vì sốt ruột cộng thêm chút không vui, giọng điệu của Tô Nhan Y không được tốt lắm, nguyên bản là giận vì Tần Tịch Nhiên rời đu, nhưng