Đến đêm, bởi vì vấn đề đoàn làm phim nên Tần Tịch Nhiên đến khuya mới về, vốn tưởng rằng Tô Nhan Y đã ngủ hoặc sang phòng sách, không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy Tô Nhan Y.
Tô Nhan Y cầm mấy tờ văn kiện ngồi ở phòng khách nhìn, thấy Tần Tịch Nhiên đi vào, ánh mắt lập tức sáng ngời, khiến Tần Tịch Nhiên có cảm giác dường như Tô Nhan Y đang ở nhà chờ anh.
“Ăn cơm chưa? Trong phòng bếp còn đồ ăn đấy.
” Tô Nhan Y hỏi, cơm tối do chị Vương làm, mùi vị khá được, cô cố ý để lại một ít để Tần Tịch Nhirn trở về ăn, đây cũng chính là kinh nghiệm mấy ngày nay cô đúc kết ra được, dạo gần đây Tần Tịch Nhiên về ngày càng muộn, nhưng sau khi về nhà sẽ nấu chút gì đó để ăn, Tô Nhan Y nhìn thấy vài lần liền ghi nhớ trong lòng, nên khi chị Vương làm cơm tối cô bảo chị Vương làm nhiều hơn.
“Được, anh đi lấy.
” Tần Tịch Nhiên cũng không thay quần áo, trực tiếp vào phòng bếp, cả tối nay anh chưa ăn chút gì, thực sự là có chút đói bụng.
Tô Nhan Y nhìn bóng dáng người đàn ông kia, đang tính toán pha cà phê cho Tần Tịch Nhiên, nhưng cảm thấy trên người anh tản ra hơi thở mỏi mệt nên nghĩ thầm vẫn là để mai pha, đêm nay phải bảo anh nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Tần Tịch Nhiên đặt nồi giữ nhiệt lên bàn ăn rồi bắt đầu động đũa, Tô Nhan Y đứng xa xa nhìn, không đi quấy rầy, lúc Tần Tịch Nhiên ăn xong, cô mới đi qua hỏi: “Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, không cần thức đêm.
”
Giọng nói Tô Nhan Y lạnh lùng, nhưng không thể che giấu sự để ý trong đó, quan tâm rõ ràng như vậy, Tần Tịch Nhiên cho dù muốn cũng không hiểu lầm được.
“Ừ, anh biết rồi.
” Khóe miệng Tần Tịch Nhiên ý cười rõ ràng, tuy anh không quá xác