Edit: Cỏ thích đọc thanh thủy văn
“A… Giang Ngộ…”
Quần lót ren của Phương Niên đã sớm ướt đẫm, bị anh liếm tới, dâm dịch lập tức chảy vào trong miệng anh.
Giang Ngộ nuốt dâm thủy của cô, sau đó tiếp tục chọc vào.
Tất cả những điểm mẫn cảm của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách lớp quần lót, anh dùng răng gặm nhấm tiểu hạch của cô, nhìn hai chân cô bị kích thích run rẩy dữ dội, nghẹn ngào rên rỉ.
“A… Ưm… Giang Ngộ…”
Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.
“A… A…”
Toàn thân Phương Niên co rút, nước mắt cũng bởi vì bị kích thích mà chảy ra.
Cô muốn đẩy anh ra, sau đó đè anh xuống nhanh chóng đi vào, thế nhưng hai tay đang bị trói, không thể cử động được.
Phương Niên đành phải cầu xin anh: “A… Giang Ngộ… Cắm vào đi anh…”
Năm đó, anh cũng cầu xin cô, nói với cô: “Niên Niên, đừng đi, đừng chia tay.”
Nhưng cô đã nói thế nào?
Cô nói: “Giang Ngộ, chúng ta kết thúc rồi, quên em đi.”
Năm năm trôi qua, anh cảm thấy mình đã quên, nhưng cô lại tìm tới.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Giang Ngộ đỏ ngầu, anh xé nát quần lót của cô, cắm ngón tay vào, ra sức mò vào âm đạo chặt khít của cô, ra lệnh: “Cầu xin anh.”
“A… Xin anh…”
Giờ phút này Phương Niên cực kỳ trống rỗng, cô chỉ muốn anh.
“Nói, cầu xin gậy thịt lớn của ông xã làm em.”
“Cầu xin gậy thịt lớn của ông xã… Làm em.”
Giang Ngộ lại cắm vào thêm một ngón tay, ngón cái đồng tời vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô rên rỉ, mất khống chế.
“A… Ông xã… Làm em đi…”
Năm năm trôi qua, lúc cô tự an ủi mình, chưa từng có được khoái cảm như vậy.
Chỉ có Giang Ngộ mới có thể cho cô, chỉ có Giang Ngộ.
Nhưng anh vẫn một mực từ chối.
Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì dục vọng không được thỏa mãn, cả người vô cùng khó chịu.
Bất lực, cô đành cố gắng đứng dậy, hôn lên đôi môi Giang Ngộ, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Giống như động tác giao hợp.
Cô không ngừng mút lấy đầu lưỡi của anh, để anh liên tục nhận được khoái cảm.
“Giang Ngộ… Cho em…” Cô rên rỉ trong miệng anh, mơ hồ không rõ.
Thôi, nói là làm khó cô, thật ra chẳng phải anh tự làm khó mình sao? Rõ ràng đã muốn cô lâu như vậy rồi.
Giang Ngộ rút ngón tay ra, nhét vào miệng cô, sau khi đợi cô ngoan ngoãn liếm sạch mới tách hai chân của cô ra, thẳng lưng thúc vào.
Vừa mới cắm vào, cô lập tức kêu đau.
“Giang Ngộ… Đau quá…”
Giang Ngộ cũng cảm thấy lỗ nhỏ của cô vô cùng chặt, rõ ràng vừa rồi đã ra nhiều nước như vậy, nhưng lúc cắm vào vẫn rất khó khăn.
“Niên Niên,” Anh xoa lên tiểu hạch để dời đi sự chú ý của cô, khàn giọng hỏi: “Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với người khác không?”
“A… Không có…” Làm gì có người khác chứ?
Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.
Lúc anh không cười trông lạnh như băng, cười một cái, giống như gió xuân thổi tới, vạn vật sống lại.
Phương Niên ngây người nhìn anh, rất lâu rồi cô không thấy Giang Ngộ cười với mình, rất lâu rồi…
Thừa dịp cô lơ là, dương vật của Giang Ngộ cũng hoàn toàn cắm vào trong.
“A…” Sau cảm giác đau đớn bị lấp đầy, chính là cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Giang Ngộ, Giang Ngộ của cô, rốt cuộc anh và cô lại hợp thành một.
“Niên Niên, em thật chặt.”
Giang Ngộ nói, bàn tay vòng ra sau lưng cô cởi bỏ dây áo.
“Giang Ngộ…”
Cô siết chặt vai anh, giống như vô số lần trước đây.
Giang Ngộ ngậm lấy đôi môi cô mút một hồi, lại cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp.
Chỉ thấy dương vật của anh đang từng chút xông phá nhục huyệt của Phương Niên, đâm sâu vào nơi mềm mại bên trong cô.
Đám rừng rậm của anh cọ xát bắp đùi mềm mại của cô, khiến nơi đó hơi đỏ lên.
Dịch nhờn của cô chảy ra khắp nơi,