Edit: Cỏ
Cuối cùng Giang Ngộ không đến.
Mặc dù anh muốn cô sắp phát điên, thế nhưng lý trí nói cho anh biết, một khi anh ra vào phòng Phương Niên bị ai đó chụp được, nhất định sẽ là tai họa ngập đầu đối với cô.
Truyền thông đang hết sức chờ đợi bất kỳ tin tức nào liên quan đến anh, anh không thể chủ động dâng lên được.
Chỉ có thể nhẫn.
Đã nhẫn năm năm, tiếp theo vẫn phải nhẫn.
Ngày hôm sau, việc huấn luyện trong đoàn phim vẫn như cũ, bởi vì có rất nhiều giới truyền thông xung quanh khách sạn, Giang Ngộ vẫn không xuất hiện.
Nhưng Tô Yên thì có, sau một đêm không gặp, sắc mặt cô ta vô cùng tiều tụy, mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu được.
Nhìn thấy Tô Yên, Phương Niên liền nghĩ đến bài viết mà cô ta đăng lên Weibo hôm qua.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi, tôi rất khỏe, mặc dù lòng người khó đoán, tình cảm dễ thay đổi, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu, tin vào hạnh phúc.”
Bài đăng Weibo này được cô ta đăng vào lúc hơn hai giờ sáng, vừa post xong đã lên hot search.
Rất nhiều fans và người qua đường đều để lại tin nhắn bên dưới để an ủi và động viên cô ta.
Chỉ có Phương Niên cảm thấy hơi buồn cười.
Cô tin tưởng Giang Ngộ, người đàn ông trước đây đã từng muốn công khai quan hệ với cô, muốn kết hôn chịu trách nhiệm với cô, anh nói anh và Tô Yên chưa từng có gì, cho nên sẽ không có.
Vào thời điểm buồn cười nhất, nam chính đã lựa chọn rút lui, nữ chính vẫn còn đắm chìm trong bộ phim không thể thoát ra được, tự biên tự diễn.
Trong lớp học vũ đạo buổi chiều lại xảy ra một chuyện.
Tô Yên đang luyện võ và múa, đột nhiên ngất đi.
Phó đạo diễn trông thấy, vội vàng gọi 120.
Xe cứu thương đến rất nhanh, Tô Yên được y tá dìu ra khỏi căn cứ huấn luyện.
Bởi vì động tĩnh quá lớn không thể che giấu được. Vừa ra ngoài đã có một đám phóng viên trực chờ sẵn ở đó ùa lên, vây quanh họ.
“Tô Yên, cô không sao chứ?”
“Cô bị ốm à? Hay là nghĩ quẩn làm chuyện ngu ngốc?”
“Các vị, làm phiền các vị nhường đường một chút.”
Đến khi xe cứu thương lái đi, đám đông tan tác như chim muông, Tuệ Tuệ mới lặng lẽ kéo tay Phương Niên, nhỏ giọng thì thầm: “Cô ta thật biết diễn.”
Vừa rồi lúc tập múa cô cũng ở bên cạnh, nhìn thế nào cũng cảm thấy là Tô Yên giả bộ.
Phương Niên đã tập múa nhiều năm, đương nhiên cũng nhìn ra.
Tuy nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không chạy tới vạch trần.
Tô Yên muốn làm gì đã rõ, dù sao cũng không thể xào CP với Giang Ngộ nữa, cho nên cô ta đã tận dụng sức nóng của việc bị chia tay để khuấy động một làn sóng kích thích, làm cho mọi người đồng cảm với mình.
Chuyện như vậy, trước đây trong giới cũng không phải là hiếm, sau này vẫn còn rất nhiều.
Bởi vì Tô Yên đột nhiên ngất xỉu, số lượng lớn truyền thông đã nán lại bên ngoài cơ sở huấn luyện không chịu rời đi, đoàn làm phim quyết định cho các diễn viên nghỉ phép một tuần.
Dù sao, việc huấn luyện cũng gần như giống nhau, việc tiếp theo là các diễn viên phải điều chỉnh trạng thái của họ, sau đó chuẩn bị chính thức khai máy.
Quê của Tuệ Tuệ cách phim trường không xa, thừa dịp này về nhà một chuyến.
Phương Niên cũng không có sự sắp xếp công việc gì, nghe nói gần đây có ngôi làng cổ chưa được khai thác, không chỉ có phong cảnh đẹp, người dân cũng vô cùng chất phác, cô quyết định đến đó ở lại mấy hôm.
Trước kia khi còn đi học, cô rất thích đi du lịch.
Thế nhưng sau này đi làm, lại bị đủ chuyện ràng buộc.
Thỉnh thoảng có thời gian, lại vì nhớ Giang Ngộ nên cứ ở nhà đợi anh, cho nên cũng không đi đâu được.
Nghĩ đến Giang Ngộ, Phương Niên lại nhớ tới cuộc điện thoại hôm đó.
Có lẽ cô điên rồi, hoặc là