Edit: Hạ
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong từng nhà của thành phố điện ảnh được thắp sáng.
Cả thành phố bao trùm trong màn đêm rực rỡ, nhìn từ xa thật ấm áp và bình yên.
Không ai chú ý tới, trong phòng trong khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố từ đầu đến cuối đều hoàn toàn đen kịt.
Sự phồn hoa và náo nhiệt bên ngoài dường như chẳng liên quan gì đến nơi đây.
Trong bóng tối, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra từ bên ngoài.
Người đến có thân hình cao lớn, sau khi anh đóng cửa, nhẹ nhàng rón rén đi về phía giường.
Dù cho ánh sáng trong phòng yếu ớt, bước chân của anh ấy không hề lộn xộn, dường như anh đã rất quen thuộc với hoàn cảnh này.
Khi đến bên giường, nương theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, anh liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ đang quay mặt vào bên trong, ánh mắt anh thoáng qua vẻ đau lòng.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác, mũ và khẩu trang, sau đó vén chăn leo lên giường.
Trong bóng tối, anh nhẹ nhàng ôm lấy người trên giường rồi dần dần nhắm mắt lại.
Khát.
Khát quá.
Phương Niên nhắm chặt hai mắt và vô thức liếm đôi môi khô của mình.
Ý thức đã thanh tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt ra.
Giống như thế này có thể lừa mình dối người, không nghĩ về mọi thứ đã xảy ra ngày hôm qua và những lời chửi rủa trên Internet.
“Bé ngốc, mặt trời chiếu tới mông rồi.”
Đột nhiên, mũi cô bị véo một cách tinh nghịch.
“Ưm.”
Phương Niên không thở nổi, lập tức mở mắt ra.
Nhìn thấy người trước mặt là Giang Ngộ, trong lòng cô không khỏi thả lỏng: “Sao anh lại ở đây?”
Với mối quan hệ hiện tại của hai người, anh tuyệt đói không nên xuất hiện trong phòng cô.
Hơn nữa, bây giờ vẫn là ban ngày.
Giang Ngộ mỉm cười, đầu tóc cùng áo len của anh bù xù nhưng mang theo vẻ gợi cảm biếng nhác.
“Đói bụng không?” Anh xoa tóc Phương Niên một cách thân mật lại ôn nhu.
“Cũng được, nhưng em hơi khát."
Cô không trang điểm, mang theo cảm giác nhập nhèm khi vừa tỉnh ngủ, trông hệt như một đứa trẻ.
“Chờ một chút.”
Giang Ngộ vừa nói vừa đi tới xách một cái túi để trên đầu giường.
Ngay sau đó, anh lấy ra một thứ từ bên trong.
Sữa bò, sữa đậu nành, bánh gato, bánh rán, bánh quẩy, hoành thánh nhỏ.
Phàm là những món Phương Niên ăn ở thành phố điện ảnh, cái gì cần có đều có.
“Uống sữa trước đi? Vẫn còn nóng.” Anh cười khẽ.
Phương Niên gật đầu, sau đó lại nhớ ra: "Em còn chưa đánh răng."
Cô vừa dứt lời, môi đã bị anh chặn lại.
Anh đã thức dậy từ sớm, giữa môi và răng là vị bạc hà tươi mát, khiến người ta có cảm giác bối rối.
Đó là một nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt nồng nhiệt vào sáng sớm, Phương Niên nhanh chóng trở nên bủn rủn tay chân và thở hổn hển.
Mãi cho đến khi miệng cô tràn đầy hơi thở của anh, lúc này Giang Ngộ mới thả cô ra và đưa sữa lên miệng cô.
“Ăn xong hãy đánh răng, anh không chê em.”
Được rồi, nếu anh đã nói vậy thì cô cũng không để ý hình tượng nữa.
Thế là Phương Niên giải quyết bữa sáng này trực tiếp trên giường.
Sau khi ăn xong, cô lại bắt đầu cau mày, suy nghĩ xong vẫn chuẩn bị khởi động máy.
Bây giờ cô đã là người lớn, cô không nên làm đà điểu, cô phải đối mặt với những gì mình nên đối mặt.
Tin tức ngày hôm qua không biết đã lên men biến thành cái gì. Không biết Lâm San có gọi điện cho cô không, còn Tuệ Tuệ, tại sao cô ấy không đến tìm cô?
Phương Niên nhìn quanh nhưng không tìm thấy điện thoại nên hỏi Giang Ngộ: "Anh có thấy điện thoại của em không?"
“Anh cất đi rồi.”
“Anh để ở đâu? Em muốn dùng.”
“Hôm nay đừng dùng điện thoại, chúng ta xem phim đi.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời anh đi.’”
Phương Niên biết rằng chắc anh đã xem tin tức, vì vậy anh đã đặc biệt chạy đến an ủi và ở lại với cô.
Vậy để cô làm đà điểu một ngày đi, lo lắng chuyện gì, sau hôm nay lại nghĩ đến.
Vào phòng tắm,