Edit: Giang Triệt là của em, không phải của Cỏ (Kai’Sa Team)
Cho đến khi chiếc xe rời khỏi thành phố điện ảnh và lái đến thành phố B, Phương Niên mới dần hiểu ra sự thật này, cô và Giang Ngộ sẽ kết hôn vào ngày hôm nay.
Trước kia không phải không nghĩ tới, khi còn nhỏ yêu thầm anh, khi yêu cuồng nhiệt, nhưng nghĩ nhiều nhất vẫn là lúc chia tay.
Cô không chỉ từng nghĩ một lần, nếu năm đó bọn họ vừa kết hôn đã đi đăng ký, vậy có thể sẽ không chia xa không?
Nhưng những suy nghĩ đó đều chỉ là hy vọng xa vời.
Mặc dù ở trong mơ, đã biết đó mà mơ, mãi không thể nào trở thành sự thực.
Nhưng vậy mà hôm nay nó đã sắp xảy ra, dưới bầu trời xanh thẳm này, mặt trời rất lớn, nhưng với cô mà nói có lẽ cũng không phải là ngày quá tốt.
Ngày hành chính bình thường, không phải ngày lễ tình nhân hấp dẫn gì, người trong cục dân chính cũng không quá nhiều, hai người xếp hàng một lúc, rất nhanh đã đến lượt.
Cho dù Giang Ngộ đội mũ, đeo kính râm, mang khẩu trang, nhưng quanh người anh phát ra khí chất độc nhất vô nhị cùng chiều cao bắt mắt khiến nhiều người trong hội trường phải chú ý và nhìn nghi ngờ.
Khi điền đơn, nhân viên nữ trước cửa chắn không bình tĩnh nổi.
Cô ấy rất trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, sau khi nhìn thấy Giang Ngộ và Phương Niên ký tên thì trong ánh mắt vừa kinh ngạc lại phấn khích.
“Phiền cô giữ bí mật giúp chúng tôi được không?” Giang Ngộ mỉm cười hạ giọng đề xuất.
Giọng nói nghe thôi cũng muốn mang thai, từ trước đến nay bách phát bách trúng, áp dụng được với phái nữ mọi lứa tuổi.
“Được.”
Cô gái gật đầu, sau đó lại cẩn thận đưa một tờ giấy trắng đến, cười ngượng: “Có thể ký tên giúp tôi không?”
“Đương nhiên.” Giang Ngộ vui vẻ đồng ý.
Toàn bộ quá trình hết sức thuận lợi, khi họ nhận giấy chứng nhận còn chưa tới 12 giờ.
Trở lại xe, Phương Niên chợt nhớ tới một việc quan trọng.
“Anh đã nói với chú dì chưa?”
Anh nhíu mày: “Cần thiết hả?”
Từ rất nhiều năm trước cha mẹ anh đã biết đời này con trai mình chỉ nhận định người phụ nữ này.
Bọn họ trông ngóng anh lập gia đình, trông ngóng ôm cháu đã rất lâu rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Ngộ đột nhiên nhìn chằm chằm bụng cô hỏi: “Gần đây em đến kỳ chưa?”
“Anh quan tâm cái này…” Phương Niên nói một nửa dừng lại, cô muộn màng nhận ra, hỏi anh: “Dạo này anh vẫn luôn không đeo bao là hy vọng em dính thưởng phải không?”
“Không phải..” Giang Ngộ ôm cô, hôn lên.
Phương Niên: “…”
Cô có ngốc mới tin anh.
Nhưng khác với năm năm trước, bây giờ cô cảm thấy sinh em bé cũng không tồi.
Sự nghiệp không cần liều mạng, không có cái gì quan trọng hơn anh, quan trọng hơn tình cảm của bọn họ.
Hôn hôn, đột nhiên điện thoại Giang Ngộ vang lên.
“Alo.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt Giang Ngộ nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh lấy điện thoại Phương Niên ra khỏi túi, đưa cho cô.
“Có thể dùng rồi?”
Từ hôm qua đến giờ anh đều không cho cô chạm vào, cũng không biết anh thần thông quảng đại kiểu gì mà lấy được sổ hộ khẩu của cô.
“Dùng đi, bà Giang.” Anh cười khẽ, giọng nói dịu dàng khiến người say mê.
Một tiếng “Bà Giang” này làm Phương Niên dâng lên cảm giác khác.
Cô lập tức vừa lòng, cảm thấy chỉ cần có anh ở đây, mưa to gió lớn bên ngoài đều không đáng sợ nữa.
Khởi động máy lên, một lúc sau, tin nhắn Wechat không ngừng nhảy thông báo.
Phần lớn là của Lâm San và Tuệ Tuệ, cũng có người nhà, bạn bè, cơ bản đều hỏi lời đồn trên mạng cô đánh Tô Yên ngất có phải thật không và vài lời an ủi cô.
Cô đọc từng cái một, điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn một cái, là Lâm San.
Cô vô thức căng thẳng lên, cầm điện thoại điều chỉnh hơi thở.
“Nhận đi.” Giang Ngộ bên cạnh lái xe nhẹ