Chương 48
Edit: Tiểu Huyên em gái Tiểu Yến Thời gia (Kaisa Team)
Thói quen thật đáng sợ, trước kia chia xa năm năm vẫn chịu đựng được, hôm nay tách nhau mới được một phần ba thời gian mà Phương Niên đã cảm thấy sống một ngày như cả năm, hay nói đúng hơn là một giây như một năm.
Ăn đồ ăn ngon sẽ nghĩ đến anh, xem một bộ phim hay sẽ chia sẻ cho anh đầu tiên, ngay cả chăm được cây nguyệt quý nở hoa cũng phải chụp gửi cho anh.
Mà Giang Ngộ thì hẳn đang bề bộn công việc.
Cảnh cuối phim rất kịch tính.
Giai đoạn đầu rất nhiều nhân vật đã lần lượt rời sân, còn lại chỉ có nhân vật chính.
Phương Niên cũng đã xem qua kịch bản đoạn sau, mấy phân cảnh đều phải lao lực.
Tuy nói là phim truyền hình nhưng Thạch Nham luôn lấy tiêu chuẩn phim điện ảnh để quay chụp. Người nghiêm túc như Giang Ngộ dĩ nhiên sẽ xử lý thận trọng.
Mấy ngày trước, mỗi đêm anh đều gọi video với cô, dụ dỗ cô mặc những thứ quần áo kia vào cho anh xem, lần nào cũng chờ cô mệt mỏi ngủ gục mới tắt đi.
Mà hai ngày gần đây, lúc anh quay phim xong cô đã sớm ngủ mất, sáng sớm cô còn chưa tỉnh thì anh đã bắt đầu làm việc.
Ở phim trường không tiện gọi video, chỉ có thể gửi gắm thương nhớ vào những tấm hình Kevin chụp.
Nhìn bọng mắt xanh của anh, cô đau lòng muốn chết, chỉ có thể không ngừng nhờ vả Kevin chăm sóc anh nhiều hơn.
Hôm nay là cuối tuần, tủ lạnh đã trống rỗng, Phương Niên làm tổ trong nhà một tuần quyết định ra ngoài mua đồ.
Cô ra khỏi nhà, đi tới trung tâm thương mại gần đó mua ít vật dụng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị.
Lúc xuống thang máy để tới bãi đậu xe, đi qua một cửa hàng thời trang nam, nghĩ một lát, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi vào.
Cửa hàng này là thương hiệu trong nước mới phất lên vài năm gần đây. Trước đây Phương Niên đã thấy ở tạp chí thời trang, nhà thiết kế của thương hiệu này là một người phụ nữ rất có thưởng thức, phong cách quần áo cô cực kỳ thích.
Lúc ấy cô đã cảm thấy những thứ quần áo này rất thích hợp với Giang Ngộ, khiêm tốn, kín đáo, khéo léo tinh tế.
Thái độ của nhân viên cửa hàng rất tốt, giới thiệu mấy mẫu năm nay cũng được.
Cuối cùng cô mua một bộ âu phục, một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo lông và hai cái cà vạt.
Đi vào bãi đậu xe, cô vui vẻ nhắn wechat cho anh: “Thầy Giang, bao giờ anh trở lại? Em mua quà cho anh.”
Từ sau đêm chơi trò cosplay, cách xưng hô thầy Giang lại có thêm chút ái muội.
Đợi vài phút mà anh còn chưa nhắn lại. Phương Niên biết anh bận, khởi động xe chạy về nhà.
Đi được nửa đường, điện thoại đột nhiên vang lên.
“A lô.”
“Sư tỷ.”
Giọng nói của người con trai ngập tràn hương vị thanh xuân, Phương Niên vừa nghe đã nhớ.
“Tống Tuyền?”
“Là em. Chị ở thành phố B à? Hôm qua em mới đóng máy, buổi tối cùng ăn cơm đi.”
Phương Niên trầm mặc một lát, sau đó mới trả lời: “Không đi được.”
“Chị bận à?”
“Không, nhưng chúng ta…”
“Không có việc gì thì tốt, có người tìm em, em cúp trước nhé sư tỷ. Chờ lát nữa em gửi địa chỉ cho chị.”
“A lô?”
Phương Niên bất đắc dĩ tháo tai nghe xuống.
Người trẻ tuổi có phải đều như vậy hay không? Nói gió chính là mưa.
Hơn mười phút sau, Tống Tuyền đã gửi địa chỉ một khách sạn tới.
Phương Niên chờ đến khi dừng đèn đỏ lại uyển chuyển từ chối một phen, nhưng đối phương cực kỳ nhiệt tình, chỉ nói là bạn bè tụ tập, khiến cô cũng không thể chuyện bé xé ra to.
Có thể là cô nghĩ nhiều, có lẽ cậu ta không có ý đó?
Không còn cách nào, đời này cô chỉ có mỗi một người bạn trai là Giang Ngộ. Hai bọn họ đã quen biết từ lâu rồi nước chảy thành sông, đối với chuyện tình cảm của người khác cô thật sự khó mà phát hiện.
Nội thành cuối tuần hơi kẹt xe, nghĩ một lát, Phương Niên vẫn quyết định tới quán ăn đã hẹn.
Vừa đỗ xe xong, Tống Tuyền đã tiến lên đón.
“Sư tỷ.” Cậu ta tặng cô gương mặt tươi cười hớn hở.
“Hi,” Phương Niên chào hỏi, sau khi quét mắt nhìn lối ăn mặc toàn thân của cậu, cô lặng lẽ nhíu mày: “Em cứ mặc như vậy à?”
“Như vậy không được?” Cậu ngạc nhiên hỏi ngược lại.
“…”
Không phải là không được, chỉ có