Ảnh Đế là Miêu Nô

Chương 1: Lỡ thành công thì sao?


trước sau

Edit: Simi

Hứa Du Nhiên, sinh viên đại học năm thứ tư chuyên ngành biên kịch sân khấu điện ảnh, sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay.

Vừa nghĩ đến tốt nghiệp nghĩa là sẽ thất nghiệp, cô không nhịn được lại ủ rũ đứng dậy.

"Biên kịch nào mới bước ra ngoài xã hội cũng đều vậy cả, tìm công việc đàng hoàng còn khó hơn cả lên trời." Các bạn cùng phòng tôi một câu, cậu một câu tán gẫu với nhau.

"Mặc dù ngưỡng cửa để được ra mắt khá thấp, nhưng cũng khó để tụi mình tạo ra sự khác biệt, với lại tớ cũng không biết khi nào mình mới có thể pha trộn dấu ấn cá nhân của mình vào trong tác phẩm nữa."

"Không tiếng tăm, không người quen, không có lý do để người khác liếc mắt đến mình. Thôi, hết khổ là tốt rồi. Chỉ có một số ít người mới có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, vậy cũng kiếm được chút ít tiền rồi."

"Tớ sợ tớ sẽ chết đói trước khi hết khổ mất." Tâm trạng của Du Nhiên trầm trọng dần.

Bạn cùng phòng Giáp còn phiền muộn nhiều hơn, "Thảm hại hơn nữa là, không phải cứ có tài hoa là có thể đứng đầu. Tớ nghe nói, năm ngoái có một học trưởng rất tài năng, một mình viết nên một tuyệt tác. Kết quả là sau khi tác phẩm hoàn thành, một đám người bước ra nhận sự tán thưởng, nói rằng đó là thành quả của cả nhóm. Nhưng ngoại trừ điền tên vào phần biên kịch, mấy người đó chẳng làm gì cả."

"Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy lắm." Bạn cùng phòng Ất cười gằn, "có thể viết tên mình vào cột biên kịch đã rất tốt rồi. Mấy cậu có biết XXX ở lớp kế bên không? Vắt hết óc để viết một kịch bản, kết quả bị mưu hại, kịch bản trực tiếp biến thành của người khác. Cái tên đó lừa đời lấy tiếng được cả danh và lợi, còn bản thân tác giả lại chẳng được gì cả."

Bạn cùng phòng Bính chân thành nói, "Bởi vậy nên tụi mình phải nỗ lực trèo lên cao. Tiếng tăm lớn, fan nhiều, người khác mới không dám leo lên đầu mình ngồi. Ở giai đoạn người mới này chính là chữ "KHỔ BỨC" viết in hoa cực lớn đó."

Tóm lại, Du Nhiên luôn có cảm giác mình đã chọn sai chuyên ngành rồi, tiền đồ đặc biệt ảm đạm tăm tối.

"Mà thôi, cũng đừng lo lắng quá, có lẽ là tại người ta không có ấn tượng gì với tác phẩm của tớ thôi." Bạn cùng phòng Giáp nửa đùa nửa thật nói, "Tác phẩm kinh diễm mới có người cướp, chứ căn bản mấy tác phẩm bình thường cũng chẳng có ai quan tâm đâu. Dù gì tụi mình cũng có thể đổi nghề, tóm lại có tay có chân sẽ không thể chết đói được."

Cô ấy nói nghe thật nhẹ nhàng làm sao.

Du Nhiên nghi hoặc nói thẳng, "Nếu cậu đổi nghề, chẳng phải là phí mất bốn năm học đại học sao?

Bạn cùng phòng Giáp lúc này quay lại liếc cô một cái, "Đầu óc cậu giỏi như vậy, sợ gì chứ? Tớ nhìn đi nhìn lại thì, trong bốn đứa tụi mình thì cậu là người có khả năng nhất đó."

Bạn cùng phòng Ất, bạn cùng phòng Bính gật đầu liên tục.

Du Nhiên á khẩu không trả lời được, không hiểu tại sao mấy người bạn này lại có lòng tin đối với cô như thế.

*

Tháng Ba, gió xuân ấm áp, khí trời nắng ráo sáng sủa.

Nhưng vừa nghĩ tới đây là học kì cuối cùng của thời đại học, Hứa Du Nhiên làm gì cũng không cao hứng nổi.

"Cậu tìm được việc chưa?" Bạn tốt của cô, Chu Khả Tâm, hỏi dò.

"Không tiếng tăm, không tác phẩm, không ai muốn." Du Nhiên tổng kết ngắn gọn tình cảnh thê thảm của mình, sau đó hỏi ngược lại, "Còn cậu thì sao?"

"Diễn nhóm, nhân vật quần chúng nhiều lắm, một chút cơ hội tốt hơn hoàn toàn không có." Chu Khả Tâm nhún vai.

Cô bạn học chuyên ngành diễn viên, năm nay là năm thứ tư, và giống như cô cũng sắp đối mặt với cảnh thất nghiệp tiến thoái lưỡng nan.

"Trong khi những diễn viên hàng đầu động một tí là được mấy trăm, mấy ngàn vạn, còn những diễn viên tuyến dưới cùng thường chỉ được ba ngàn hàng tháng. Hơn nữa công việc cũng không ổn định, càng già thì càng không có người muốn. Chu Khả Tâm thở dài, "Nói cách khác, lúc còn trẻ thì hồ đồ không nhấc đầu lên được, đời này cơ bản là tiêu rồi."

Du Nhiên vỗ vỗ vai bạn mình như một sự an ủi trong im lặng.

Ai ngờ Chu Khả Tâm lại rất lạc quan, dõng dạc nói, "Sợ gì chứ? Lúc còn trẻ cũng nên xông pha một lần! Tớ tự đặt mục tiêu cho mình trước, ba năm mà không kiếm nổi vị trí tuyến số hai, tớ sẽ đổi nghề."

"Vậy thì chúc cậu may mắn." Du Nhiên thật tâm nói, mặc kệ thế nào, ít nhất cô ấy cũng can đảm nói ra.

Bỗng nhiên, Chu Khả Tâm kề sát người lại, nói một cách vô cùng thần bí, "Tớ có một ý tưởng khá táo bạo, hay là chúng ta tập hợp một nhóm các sinh viên để làm phim chiếu mạng đi?"

Phim chiếu mạng? Du Nhiên giật mình.

Mấy năm gần đây, thể loại phim tự sản xuất rồi chiếu mạng này đang rất thịnh hành.

Đối với mấy trang web xem video trực tuyến này mà nói, chỉ cần khâu kịch bản thể hiện xuất sắc, có phí quảng cáo, phí hội viên, phí nội dung VIP, cùng với khai phá phát triển tác phẩm, cũng đủ để cho các trang web thu lại lợi nhuận lớn.

Mặt khác, nếu có người chế tác một bộ phim chiếu mạng chất lượng cao, sẽ có nhiều trang web video trực tuyến sẵn lòng bỏ tiền ra mua bản quyền, và được phát sóng độc quyền.

"Trường tụi mình có nhiều người chuyên nghiệp, tài năng mà." Chu Khả Tâm chăm chú phân tích, "Biên kịch, diễn viên, quay phim, kéo thêm mấy người vào hậu kì chế tác, có thể có bốn năm người quay phim. Làm đơn giản thôi, cố gắng giảm thiểu chi phí lại."

Du Nhiên vô tội nhìn lại, "Kiểu hiệu ứng đặc biệt giá năm hào đó hả?"

Chu Khả Tâm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hiệu ứng đặc biệt giá năm hào thì sao? Cũng là hiệu ứng đặc biệt mà! Thanh niên sức trâu mới ra trường, thứ nhất không có người quen, thứ hai không có tác phẩm, cái gì cũng đều không có. Nếu không thử lăn qua lăn lại một lần, bản thân cũng chỉ chán nản hơn thôi. Mà lỡ đâu mình thành công thì sao?"

Đúng vậy, lỡ đâu thành công thì sao?

Du Nhiên quyết định, "Vậy cho tớ một xuất."

"Được." Chu Khả Tâm cực kì cao hứng, cũng chủ động tỏ ý, "Những người khác tớ sẽ đi tìm, còn cậu phụ trách phần viết kịch bản. Nhớ kỹ đó, kịch bản càng đơn giản càng tốt, tốt nhất là kết cục có sự đảo ngược hoàn toàn. Bộ phim ước chừng dài 20 – 30 phút, cũng không cần có nhiều nội dung quá."

"Rõ rồi." Du Nhiên trịnh trọng gật đầu.

Ba ngày sau, Du Nhiên làm tổ trong ký túc xá chuẩn bị kịch bản. Cân nhắc hồi lâu, cô quyết định viết câu chuyện về một miêu yêu.

Một nhân viên văn phòng bình thường tình cờ gặp một con mèo hoang trong công viên và cho nó ăn. Ai ngờ từ đó về sau, anh ta bắt đầu đổi vận.

Thăng chức, tăng lương, trúng xổ số, gặp may không ngừng. Vì vậy người đàn ông này tin rằng, mình không phải đang nuôi một con mèo bình thường, mà có thể là một miêu yêu mang đến vận may.

Vì vậy anh ta càng thêm coi trọng con mèo, và mang con mèo về nhà, mỗi ngày cho nó ăn, chăm sóc nó. Quả nhiên, vận may của anh ta ngày càng tốt hơn, làm chuyện gì cũng đều rất thuận lợi. Cuối cùng anh ta cũng đạt được thành công, và nói với vợ mình tất cả đều là nhờ có miêu yêu phù hộ.

Nhưng vào lúc này, người vợ mới nói cho chồng mình biết, con mèo mà anh mang về tự ý đi
ra ngoài, đã bị xe đụng chết. Cô sợ chồng mình thương tâm, nên vụng trộm tìm con mèo tương tự thay thế. Nói cách khác, người chồng có thể thành công hoàn toàn là dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân mình.

Làm rõ đại khái mạch suy nghĩ, Du Nhiên mới bắt đầu viết, cũng không ngừng nhắc nhở chính mình, "Giai đoạn trước nam chính cho mèo ăn sau vận khí biến tốt hoàn toàn là trùng hợp, số lần xảy ra nhiều hơn, nam chính mới tin là thật. Đến giai đoạn giữa, miêu yêu lúc linh lúc không linh, nam chính vẫn kiên định tinh tưởng suy luận của mình, cũng chủ động giải thích những hiện tượng khác thường. Mãi đến gần cuối, chân tướng cuối cùng cũng được vạch trần – đó chỉ là một con mèo hoang bình thường."

"Tâm lý của nhân vật nam chính có quá trình biến hóa, từ lúc mới bắt đầu thì không tin, đến cuối cùng xem mèo như thần linh mà cung phụng."

"Bởi vì ý tưởng đã được định trước, con mèo có vẻ tràn ngập tâm linh, phảng phất chuyện gì cũng biết, tựa hồ như đó là yêu miêu thật sự. Nhưng sau khi biết được sự thật, rồi có một lần xem lại đoạn video, bạn có thể thấy lời nói và hành động của con mèo đều rất bình thường, xưa nay đều vô tội chẳng biết gì."

Du Nhiên bỏ ra một ngày viết xong sơ thảo, lại bỏ ra hai ngày tiến hành trau chuốt và chỉnh sửa chi tiết nhỏ, cuối cùng mới hoàn thành bản thảo cuối cùng.

Sau khi viết xong kịch bản, Du Nhiên cùng Chu Khả Tâm hẹn gặp mặt.

Vừa chạm mặt, Chu Khả Tâm tựa như không kiềm nén nổi lòng tràn đầy vui suống, kích động reo lên, "Cậu có biết tớ mời được ai không?"

Không đợi Du Nhiên phản ứng, cô bạn liền tự mình trả lời, "Là Lục Phong đó! Nam thứ hai trong « Thiên Nhai Hành »! Là anh chàng đẹp trai bên lớp năm đó!"

« Thiên Nhai Hành » là bộ phim bom tấn cổ trang võ hiệp mới ra mắt gần đây, hiện tại đang chiếm thế thượng phong. Lục Phong đóng vai nam thứ hai, cũng được xem là một tiểu phát hỏa.

Du Nhiên không khỏi kinh ngạc, "Anh ta sao lại chịu tham gia vậy?"

"Nhất định là bởi vì cảm thấy chủ ý này rất tuyệt." Chu Khả Tâm cười nói.

Du Nhiên không lên tiếng. Nàng cảm thấy nếu là Lục Phong, không hề thiếu tài nguyên, ít nhất không phải giống bọn cô tự nghĩ ra biện pháp ra mắt.

"Tớ đã hẹn thời gian rồi, tí nữa anh ấy tới ngay. Nếu cậu tò mò có thể hỏi thẳng anh ấy." Chu Khả Tâm nói thêm.

"Ừ." Du Nhiên đáp một tiếng.

Kết quả là chờ ròng rã cả nửa giờ.

Du Nhiên cảm thấy nhàm chán, hỏi dò, "Cậu xác định đã hẹn đúng giờ chứ?"

Sự hưng phấn ban đầu đã trôi qua. Giờ phút này, Chu Khả Tâm xanh mặt, trầm giọng nói, "Chờ chút, để tớ gọi điện hỏi thử."

Lúc đầu cảm thấy không tiện lên tiếng thúc giục, vì lẽ đó cô không gọi điện thoại, nhưng lúc này thật không thể nhịn được nữa.

Rất nhanh, điện thoại được nối máy.

Giọng nói lười biếng của Lục Phong truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, "Này, ai vậy?"

"Tôi là Chu Khả Tâm đây. Không phải nói là hôm nay gặp mặt sao ạ?" Chu Khả Tâm nổ lực duy trì khẩu khí ôn hòa.

"À, tôi tạm thời có việc, không đi được rồi." Lục Phong tùy ý nói.

Gân xanh trên trán của Chu Khả Tâm hằn lên, cô bạn gần như sắp không khống chế được cơn đại hồng thủy trong lòng mình nữa, "Không đến được ít nhất cũng phải nói trước một tiếng chứ?" Để hai người bọn cô đợi thú vị lắm sao?

"Quên mất, bây giờ nói cũng còn kịp mà."

Chu Khả Tâm thật muốn hỏi, nếu cô không gọi điện hỏi, cả hai còn phải đợi đến khi nào nữa?

Ở bên cạnh, Du Nhiên nhắc nhở, "Cậu hỏi rõ xem, là hôm nay không đến được, hay là sau này đều không có dự định đến?"

Chu Khả Tâm nén cơn tức lại, hỏi một lần nữa.

"Không đi. Sau khi cẩn thẩn ngẫm lại, tôi thấy làm những thứ này thật vô vị." Lục Phong không hề che giấu thái độ của mình chút nào.

Chu Khả Tâm tức giận, trực tiếp quát, "Cảm thấy vô vị, vậy tại sao trước kia anh lại đáp ứng! Muốn rút lui sao không trực tiếp nói với tôi? Không nói tiếng nào liền đổi ý, anh cảm thấy thú vị lắm hả?"

"Tôi quên." Lục Phong cực kì qua loa ứng phó.

Chu Khả Tâm cười lạnh một tiếng, "Người còn chưa nổi tiếng, ngược lại tính cách đã kiêu ngạo rồi."

"Này, nói chuyện cẩn thận một chút..."

"Bộp", Chu Khả Tâm quả quyết cúp điện thoại, sau đó mặt không hề có cảm xúc tuyên bố, "Xin lỗi cậu, có chút chuyện ngoài ý muốn, tớ sẽ tìm người khác."

Nhưng Du Nhiên nghi hoặc, "Vậy còn mấy người bên quay phim với chế tác hậu kì thì sao? Lục Phong không tới, sao những người khác cũng không tới?"

Chu Khả Tâm lúc này mới nhận ra có điểm không đúng, vội vàng gọi điện thoại.

Chế tác hậu kỳ nói cô ấy có việc gấp, vì thế lựa chọn rút lui.

Quay phim do dự một hồi rồi nói lời thật lòng, "Bạn gái hiện giờ của Lục Phong là biên kịch, vì thế cậu ta tìm người lập một tổ đoàn, cũng mời tôi qua hỗ trợ."

Nghe vậy, Chu Khả Tâm hoàn toàn kinh ngạc đến ngây cả người.

Du Nhiên nghĩ thầm, chậc, còn chưa gặp mặt nhau, mà nhóm đã bị giải tán rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Dù khả năng thấp nhưng cũng từng có người thành công. Các bộ phim truyền hình chiếu mạng tiêu biểu đang dần thịnh hành – điều này tôi chưa từng nghĩ tới.

Tác phẩm này bao gồm nhiều kịch bản nhỏ. Tôi lấy cảm hứng từ rất nhiều nguồn, mà phần lớn là từ những câu chuyện tuyệt vời trên thế giới.

Rong chơi mấy ngày rồi thật nhàm chán, vì vậy tôi mở hố sớm.

Khai mở tác phẩm, chương này nhận xét ngẫu nhiên gửi 50 phong bì màu đỏ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện