Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Cùng thời gian đó trong một quán bar ở thành phố A, trước cửa quán bar rất ồn ào, ngọn đèn xanh đỏ chiếu trên thân người, từ cửa ra vào có thể nhìn loáng thoáng thấy nam nữ trẻ tuổi bên trong hoặc đang nhảy nhót hoặc uống rượu, trong góc tối bên ngoài quán bar, mấy người đàn ông ngồi chồm hổm ở đó, đôi mắt không nhấp nháy nhìn chằm chằm cửa quán bar. LQĐ

“Không phải nói hôm nay Thiệu Trạch lại xuất hiện ở đây à? Sao còn chưa ra?” Canh từ một nơi bí mật gần đó chính là đám chó săn mà trong ngành gọi, bọn họ nghe tin Thiệu Trạch chấm dứt một đoạn tình cảm, vả lại đêm nay sẽ xuất hiện ở quán bar này, cho nên cố ý nằm vùng ở đây, hi vọng có thể chụp được chút gì đó thú vị.

Lại qua một lúc, cửa quán bar xuất hiện một người đàn ông mặc áo da màu đen, trên đầu người đàn ông đội mũ, vành mũ kéo xuống thấp, miệng bịt khẩu trang, nhưng nhìn hình dáng thì có thể nhận ra đó chính là Thiệu Trạch, vài tên chó săn kích động lấy camera ra bắt đầu chụp.

“A Trạch, anh không thể đối xử với em như vậy?” Bóng dáng một người phụ nữ từ trong quán bar chạy đuổi theo ra ngoài, khuôn mặt tinh xảo khóc như hoa lê đái vũ, hoàn toàn không còn hình tượng, cô ta nắm chặt tay áo Thiệu Trạch, tiếng khóc làm người xung quanh dừng chân quan sát.

Thiệu Trạch vốn đang sinh lòng phiền chán cô ta, nhìn thấy người phụ nữ dây dưa đến mức này, càng chán ghét buồn nôn, hắn đưa tay giữ người phụ nữ của hắn, lạnh lùng nói, “Đừng quấn lấy tôi nữa, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì.”

“Không!” Người phụ nữ khóc la đuổi theo, thấy hắn thờ ơ thì lau nước mắt, như thể muốn đánh cược một lần, hạ giọng nói: “Anh không thể chia tay với em, nếu anh dám bỏ em thì em lập tức gọi phóng viên tới để tất cả mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của anh!”

“Nếu cô dám thì…. Có thể thử xem!” Thiệu Trạch nhún vai không thèm để ý trả lời, hắn tiêu sái xoay người muốn rời khỏi, sau lưng bỗng vang lên tiếng hét chói tai của người phụ nữ.

“Đứng lại!” Chẳng biết tự lúc nào trên tay của người phụ nữ có thêm một con dao, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giọng tự dưng đầy ý lạnh, “Nếu anh dám đi thi
tôi chết cho anh xem!”

Thiệu Trạch liếc nhìn cô ta, khóe môi hơi cong lên, hắn đi tới trước mặt người phu nữ kéo cô ta vào lại quán bar, không ai biết sau đó xảy ra chuyện gì, một phút sau Thiệu Trạch lên xe rời đi, còn người phụ nữ qua một hồi lâu mới kinh hồn bạt vía đi ra, trên mặt đầy vệt nước mắt.

Đám chó săn ngồi trong góc đưa mắt nhìn nhau, lập tức chụp hình ảnh người phụ nữ khóc thảm này, rồi việc lớn đã thành trở về.

Hôm sau, trên tạp chí giải trí đăng một tấm ảnh chụp to đùng, Thiệu Trạch cùng người phụ nữ nào đó lôi kéo ở quán bar, một đoạn tình cảm yêu đương mới lại kết thúc.

Thiệu Trạch nổi tiếng trong giới giải trí, mấy ngày đã chia tay hoàn toàn chẳng có gì lạ, chỉ là lần này cù cưa cù nhằng ở cửa quán bar đúng lúc bị phóng viên chụp được, lại lên trang đầu, sự chú ý của mọi người tất nhiên không giống bình thường.

Trong phòng làm việc của giải trí Cực Quang, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang cầm một tờ báo trong tay, chỉ vào tin tức trên báo và nói chuyện với Thiệu Trạch.

“Được rồi được rồi, cũng chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng đâu mà, một đám chó săn viết vô căn cứ ấy mà.” Thiệu Trạch bĩu môi, không chút nào cảm thấy mình đã sai.

“Bây giờ sự nghiệp cậu đang phát triển, bị đăng bất kỳ tin tức khó coi nào đều có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.” Người đại diện vẫn cố gắng khuyên nhủ.

“Sao anh càng ngày càng dài dòng vậy nhỉ!” Thiệu Trạch không vui nhíu mày, đưa tay túm lấy tờ báo quét mắt nhìn qua, trong mũi khẽ hừ lạnh, đưa tay xé nát tờ báo không chút do dự, “Loại tin tức bậy bạ này có gì hay mà coi.” 

“Vẫn nên thu liễm chút đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện.” Người đại diện lo lắng dặn dò một câu.

Thiệu Trạch không trả lời, lên đường đi tới studio, bụng hắn đầy cơn tức, lúc quay phim có phần không tập trung tư tưởng.

Cảnh tiếp theo là cảnh Tưởng Sầm và Thiệu Trạch, cảnh này là Lâm Hi cố lấy dũng khí hỏi có phải Trần Định 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện