Buổi tối, Khương Chanh không thấy Nghiêm Mao Mao tới nên mất mát ngủ không yên.
"Ba ơi, hôm qua anh Mao Mao đã nói hôm nay sẽ tới chơi mà, sao hôm nay anh ấy lại không tới?" Khương Chanh rút vào trong lòng ba, buồn bã hỏi ba mình.
Khương Bạch vỗ vỗ bé, "Mao Mao chắc có chuyện gì bận, ngày mai chắc sẽ tới thôi.
"
Ngày mai anh Mao Mao sẽ tới?
Ôm tâm tình như thế, Khương Chanh rơi vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Chanh vẫn dọn ra hai cái ghế, ngồi ở cửa sân chờ Nghiêm Mao Mao.
Qua một buổi sáng.
Qua một buổi trưa.
! !
Dần dần, không còn thấy ánh mắt chờ mong của Khương Chanh nữa, đôi mắt nhỏ của bé ngập nước, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Thẩm Nam Tinh thấy bộ dáng này, nhịn không được đẩy đẩy Khương Bạch đang vùi đầu lựa trái cây, ý bảo anh tới xem Khương Chanh: "Hôm nay Mao Mai lại không tới, bé Chanh sắp khóc rồi, cậu không bận thì qua an ủi bé Chanh một chút đi.
"
Khương Bạch lo lắng nhìn bé Chanh, anh buông trái cây trong tay, đi qua và hỏi: "Bé Chanh muốn gặp Mao Mao lắm hả?"
Khương Chanh trề môi, gật đầu: "Dạ.
"
"Nếu không thì chúng ta tới nhà Mao Mao tìm Mao Mao nha?" Khương Bạch vừa xoa đầu bé Chanh vừa nêu ra kiến nghị.
Ánh mắt Khương Chanh sáng lên, kinh hỉ nhìn ba, "Ba ơi, mình tới nhà Mao Mao được ạ?"
"Đương nhiên là có thể, giờ chúng ta đi ngay!"
Khương Chanh đứng lên theo bản năng, nắm tay ba ba, đang muốn bước đôi chân nhỏ đi ra ngoài.
Nhưng mà, chân vừa bước ra được phân nửa lại rụt trở về.
Bé cúi đầu, nhìn giày của mình, cảm xúc suy sụp: "Ba ơi, con không biết nhà Mao Mao ở đâu.
"
"Không sao, ba có cách.
" Khương Bạch nói xong rồi gọi điện cho trưởng thôn, rất nhanh đã bắt máy.
"Tiểu Khương à, có chuyện gì không?" Giọng nói ồn ã của của trưởng thôn vang lên.
Khương Bạch hỏi: "Trưởng thôn, bác biết Nghiêm Mao Mao không? Thằng bé lớn hơn bé Chanh vài tuổi, mấy ngày nay thường hay chơi ở đầu thôn.
"
"Nghiêm Mao Mao? À, cậu nói Nghiêm Mao Mao của nhà họ Từ đấy à? Uầy, thằng bé là cháu ngoại của lão Từ, khi nghỉ hè sẽ xuống đây chơi, hai này trước lão Từ từng nói thằng bé làm chuyện xấu gì đó, bị người trong nhà đưa xuống đây.
" Trưởng thôn kể xong liền hỏi: "Tiểu Khương, cậu hỏi bé nó làm gì?"
"Bé Chanh là bạn của Mao Mao, hai ngày nay chưa được gặp Mao Mao, bé nó muốn tìm Mao Mao chơi, nhưng lại không biết nhà Mao Mao ở đâu! "
"Nhà lão Từ ở phía đông của thôn, ngay chỗ ngã rẻ đi thẳng là tới.
"
Dưới ánh mắt sùng bái của Khương Chanh, Khương Bạch cúp điện thoại.
Khương Chanh gấp không chờ nổi hỏi: "Ba ơi, ba biết anh Mao Mao ở đâu rồi ạ?"
Khương Bạch gật đầu, "Ừ, chúng ta đem theo một ít trái cây rồi đi sang nhà anh Mao Mao nha.
"
"Dạ!"
Khương Chanh hưng phấn cực kỳ, chân ngắn nhỏ lộc cộc chạy về phía trước, giúp Khương Bạch lựa trái cây.
Mang theo túi đầy ắp trái cây, Khương Bạch chào Thẩm Nam Tinh, rồi sau đó nắm tay bé Chanh ra cửa.
Khương Bạch theo lời trưởng thôn đi khoảng chừng hơn mười phút, mới nhìn thấy một căn nhà hai tầng nằm riêng biệt.
Khương Chanh hự hự thở phì phò, "Ba ơi, đây là nhà anh Mao Mao ạ?" Bé chỉ vào căn nhà phía trước rồi hỏi.
Khương Bạch dùng khăn lông lau mồ hôi cho bé rồi gật đầu: "Chắc là thế.
"
"Ba ơi, chúng ta đi nhanh lên! " Khương Chanh lôi kéo tay Khương Bạch đi về phía trước.
Khi hai người đến cổng lớn, phát hiện cửa nhà đang đóng chặt.
Khương Chanh như bị tạt một chậu nước lạnh, khuôn mặt nhỏ uể oải nói: "Ba ơi, hình như nhà anh Mao Mao không có ai! "
Khương Bạch đến gần nhìn.
"Ai đó, cậu đang làm gì đó, đứng trước cửa nhà chúng tôi nhìn cái gì?" Phía sau truyền tới một giọng nữ bén nhọn.
Khương Bạch quay đầu lại, nhìn thấy một cặp vợ chồng già cầm nông cụ, lễ phép hỏi: "Đây là nhà của Mao Mao ạ?"
"Cậu là?" Bà Từ híp mắt, đánh giá Khương Bạch và Khương Chanh.
Khương Bạch: "Bé nhà cháu với Mao Mao là bạn bè, hai ngày nay bé nó không gặp được Mao Mao nên có hơi lo lắng, cháu dẫn bé tới đây thăm, đây là trái cây nhà cháu trồng, tặng một ít cho gia đình mình ăn thử.
"
Lúc đầu sắc mặt bà Từ chẳng tốt tí nào, tới khi nhìn thấy bao trái cây to thì mặt mày mới tốt lên được một tí.
"Thì ra là bạn của Mao Mao! " Bà Từ nhận lấy trái cây, bà mở cửa nhưng không quay đầu lại nói: "Mao Mao có hơi sốt, hai ngày nay nghỉ ngơi ở nhà, đợi nó hết bệnh là ra ngoài chơi được.
"
"Anh Mao mao bị sốt ạ? Cho con thăm anh ấy được không?" Khương Chanh lo lắng hỏi.
Bà Từ không đáp lời bé.
Khương Chanh theo bản năng nhìn về phía ba.
Khương Bạch nhéo nhéo tay bé, rồi sau đó chủ động nói với bà Từ: "Chúng cháu vào thăm Mao Mao được không ạ?"
Nể tình túi trái cây, bà Từ đáp ứng.
Bà để ông Từ dọn dẹp nông cụ, còn mình thì dẫn hai người lên lầu hai, đẩy cửa phòng: "Nè, Mao Mao nó đang ngủ bên trong.
"
Cửa vừa mở, phảng phất đâu đó vẫn còn mùi cồn nhàn nhạt.
Khương Bạch nhíu mày, anh không nghĩ nhiều, nắm tay bé Chanh vào phòng.
Sau khi thấy rõ tình cảnh trên giường, sắc mặt anh đen như đáy nồi.
Thằng bé bị đống chăn dày nặng bao lấy, tóc mướt mồ hôi bết dính lại, mặt đỏ bâng dọa người.
Tiết trời tháng 9 oi bức không chịu nổi, thế mà lại đắp cái chăn bông dày!
Khương Bạch đi qua xốc chăn lên, bị bà Từ ngăn lại.
"Nè, cậu đừng lộn xộn, con nít bị sốt phải trùm chăn cho ra mồ hôi, ra hết mồ hôi là hết sốt!"Bà từ đầy lý lẽ nói năng hùng hồn.
Khương Bạch tức giận đến nỗi giọng nói phát run: " Giờ còn chưa tới tháng 10, mặc áo tay ngắn còn nóng đổ mồ hôi, Mao Mao mới có bây lớn sao lại đắp chăn bông trong cái thời tiết này, sao bé nó chịu nóng được?"
"Chúng tôi cứ làm thế đó!" thái độ bà Từ rất ương ngạnh.
Hai người giằng co, Khương Chanh đột nhiên kêu một tiếng.
"Ba ơi, tay anh Mao Mao nóng quá!"
Khương Bạch nghe vậy, lập tức