Khương Bạch một bên nghe, một bên gật đầu.
Cảnh sát lại nói: "Mặt khác, bởi vì đặc thù nghề nghiệp của cậu, một khi tin tức cậu ở bệnh viện trấn truyền ra có thể khiến cho oanh động, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ tạm thời không thông báo trên mạng, hy vọng chuyện này cậu có thể hiểu."
"Vâng."
Từ đầu tới cuối, Khương Bạch đều phối hợp với cảnh sát, không hề dị nghị câu nào.
Không thể nghi ngờ, thái độ như thế đã giành được hảo cảm của các cảnh sát ở hiện trường.
Người thanh niên này nhìn rất hòa đồng, chẳng có chút làm giá nào của đại minh tinh, cũng không biết tại sao trên mạng lại có nhiều người anti cậu ta vậy nữa.
Bởi vì vụ án còn có người bị hại khác —— Tần Đông Việt còn đang phẫu thuật, cho nên cảnh sát ngồi chờ với Khương Bạch ở ngoài phòng giải phẫu, cho đến khi cửa phòng giải phẫu mở ra.
"Bác sĩ, thế nào rồi?" Cảnh sát hỏi trước.
Bác sĩ gật đầu chào hỏi, bắt đầu nói tình huống bị thương của Tần Đông Việt: "Miệng vết thương rất sâu, hẳn là cú chí mạng, nhưng chỗ bị đâm nằm ở trên xương bả vai nên tình huống không phải là rất nghiêm trọng...!cụ thể thế nào thì tôi sẽ viết báo cáo cho các anh."
"Cảm ơn, bây giờ chúng tôi có thể vào thăm nạn nhân không?" Cảnh sát bổ sung: "Chúng tôi cần phải xác định hiện trường vụ việc với nạn nhân."
"Đương nhiên có thể!" Bác sĩ vừa dẫn đường vừa nói: "Vết thương của nạn nhân nằm ở trên xương bả vai bên phải, lúc giải phẫu chỉ gây tê, hiện tại ý thức nạn nhân tỉnh táo, có vấn đề gì các anh có thể hỏi."
Sau khi đi vào, cảnh sát liền hỏi Tần Đông Việt một số chuyện hiện trường.
Tỷ như, mục đích hắn đi bệnh viện, tại sao hắn lại xuất hiện ở hiện trường này nọ.
Tần Đông Việt đem chuyện kiểm tra sức khoẻ kể ra một lần, lúc nói đến tại sao lại ở hiện trường vào lúc đó, hắn chỉ nói là ngoài ý muốn.
Kỳ thật, cũng không phải ngoài ý muốn.
Sau khi Khương Bạch dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi phòng cấp cứu, hắn không ở lại phòng cấp cứu nữa mà là lo lắng đi theo vào khu nội trú.
Nữ streamer kia tuy đi tới cổng lớn, nhưng khó có khả năng cô ta sẽ không trở về, dù cô ta không trở lại, thì khó mà không có người thứ hai, thứ ba tới livestream.
Những người này vì ké fame mà cái gì cũng dám làm, nếu để bọn họ đụng phải Khương Bạch, không biết Khương Bạch sẽ lâm vào khốn cảnh thế nào.
Đương nhiên, đây chỉ là lý do thứ nhất.
Hắn cũng có tư tâm.
Cảnh sát ghi chép xong, cũng không lập tức rời đi, mà là thông qua bác sĩ liên hệ lãnh đạo bệnh viện, hy vọng bệnh viện có thể sắp xếp Khương Bạch và Tần Đông Việt cùng một phòng bệnh.
Trước khi tội phạm còn chưa sa lưới, Khương Bạch vẫn còn trong nguy hiểm, Tần Đông Việt làm hỏng chuyện của tội phạm, tội phạm có giận chó đánh mèo lên Tần Đông Việt hay không, cái này cũng không biết được.
Cho nên, dù là Khương Bạch hay là Tần Đông Việt, bọn họ đều muốn bảo vệ cả hai.
Bệnh viện người nhiều mắt tạp, ai cũng không thể bảo đảm tội phạm sẽ không đi mà quay trở lại, hành hung lần hai.
Bởi vậy, trong thời gian Khương Bạch lưu lại bệnh viện, cảnh sát bọn họ sẽ an bài người đến bệnh viện bảo vệ người bị hại.
Trước mắt cảnh lực hữu hạn, bọn họ chỉ có thể tận lực đem Khương Bạch và Tần Đông Việt tập trung lại một chỗ.
Sau khi lãnh đạo hiểu rõ tình huống, lập tức liên hệ khu nội trú, xác định không ảnh hưởng tới bệnh nhân khác rồi đặt thêm một cái giường bênh trong phòng Nghiêm Mao Mao.
Đối với niềm vui ngoài y muốn này, tất nhiên Tần Đông Việt vui vẻ tiếp nhận rồi.
Sau khi cảnh sát rời đi, bác sĩ mới để y tá đưa Tần Đông Việt chuyển tới phòng Nghiêm Mao Mao.
Khương Bạch đi theo phía sau xe lăn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi bác sĩ vết thương của Tần Đông Việt.
"Miệng vết thương đã được xử lý tốt đẹp, cũng đã chích ngừa uốn ván, không có vấn đề gì lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cần phải có người chiếu cố...!Đúng rồi, cậu tốt nhất nên liên hệ với người nhà tới bệnh viện để chăm sóc mình." Bác sĩ nhìn Tần Đông Việt nói.
Tần Đông Việt: "Gia đình tôi không ở đây."
"Nếu không thì tôi tìm y tá riêng cho cậu?" Bác sĩ đề nghị.
Tần Đông Việt lắc đầu: "Không cần, tôi không cần y tá riêng."
"Nhưng trước mắt cậu cần phải có người chăm khác, mấy cái khác thì dễ rồi, nhưng đổi thuốc này nọ thì cậu không thể tự làm được!" Bác sĩ vẻ mặt khó xử nói.
"Có thể...!phiền anh tạm thời chăm sóc em được không?" Tần Đông Việt xoay người nhìn Khương Bạch, hắn sợ Khương Bạch cự tuyệt, vội vàng bổ sung: "Em dễ chăm lắm, tự tắm tự ăn, anh chỉ cần giúp em đổi thuốc là được."
Khương Bạch thấy bộ dạng lo lắng của hắn, cười gật đầu, "Được thôi, cậu đã giúp tôi, tôi chăm sóc là điều hiển nhiên."
Nói cho cùng, Tần Đông Việt là bởi vì mình nên mới bị thương, mình có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc hắn.
Phải biết rằng, con dao của tên tội phạm đó nhắm ngay vào ngực mình ——
Nếu Tần Đông Việt không xông tới, sợ là anh đã khó mà sống nỗi.
Nghĩ đến con dao sắc lẹm kia, trong lòng Khương Bạch vẫn còn sợ hãi.
Thực mau, đoàn người Khương Bạch đã tới phòng của Nghiêm Mao Mao.
Trong phòng, hai đứa nhỏ đang tụm lại nói chuyện gì đó.
Thấy có người tiến vào, hai đứa nhỏ đang sôi nổi nói chuyện liền nhìn qua.
Bác sĩ, y tá, Tần Đông Việt......
Cặp mắt nhỏ ngây thơ nhìn một đám người xa lạ, cuối cùng dừng lại ở trên người Khương Bạch.
"Ba ơi!"
"Chú Đại Bạch!"
Hai đứa nhỏ nhìn thấy Khương Bạch, đôi mắt vui mừng sáng lên.
Khương Chanh nhảy xuống giường, lộc cộc chạy tới ôm lấy chân Khương Bạch.
Nghiêm Mao Mao cũng muốn tới đi, nhưng trên mông nhóc có vết thương, động đậy một chút cũng sẽ đau, chỉ có thể nằm sấp, đôi mắt trông mong nhìn Khương Bạch và bé Chanh, rưng rưng tràn ngập hâm mộ.
Nhóc cũng muốn ôm chân chú Đại Bạch!
Khương Chanh ôm chân ba mình, ánh mắt tò mò nhìn bác sĩ, y tá, cuối cùng dừng lại ở trên người Tần Đông Việt.
Bé lôi kéo ống quần ba ba, ánh mắt tràn ngập tò mò: "Ba ơi, chú này là ai ạ?"
"Chú này là..." Khương Bạch bế bé Chanh lên, anh nghĩ nghĩ, nói: "Chú này là bạn của ba, chú ấy vừa mới giúp ba rất nhiều!"
Khương Chanh cái hiểu cái không.
Nhưng bé biết được người khác giúp thì phải nói cảm ơn với người ta.
Vẻ mặt bé trịnh trọng nói với Tần Đông Việt: "Chú ơi, cảm ơn chú đã giúp ba con."
"Ừm." Nghe thấy thằng bé gọi thần tượng của mình là ba, tâm tình Tần Đông Việt không thể nào tốt lên được, đến cả giọng nói cũng ũ rũ.
"Mệt không? Cậu nghỉ ngơi trước đi."
Khương Bạch cho rằng Tần Đông Việt mệt mỏi, anh tiễn bác sĩ và y tá đi, rồi sau đó hạ giọng dặn dò hai đứa nhỏ: "Chú ấy mệt rồi, buồn ngủ, bé ngoan không thể làm phiền chú ngủ đó."
Khương Chanh cùng Nghiêm Mao Mao liếc nhau, hai đứa nhỏ lập tức làm hành động kéo khóa miệng.
Khương Bạch thiếu chút nữa bị bọn nhỏ chọc cười
Không biết hai đứa nhóc này học từ đâu.
Tần Đông Việt nhìn thần tượng và hai đứa nhỏ tương tác vui vẻ, trong lòng cô quạnh.
Bị thần tượng bơ.
Có hơi bùn.
Cũng không biết là do quá buồn hay là thuốc gây tê ở xương bả vai khuếch tán, hắn cảm thấy mí mắt càng ngày càng sụp, không lâu sau đã ngủ mất.
"Suỵt..." Nếu đã đáp ứng chăm sóc Tần Đông Việt, Khương Bạch tất nhiên sẽ cẩn thận lưu ý động tĩnh của Tần Đông Việt, nhìn thấy hắn ngủ rồi anh liền lập tức bảo hai đứa nhỏ trật tự.
Hai đứa nhỏ nhìn anh, rồi lại nhìn cái chú đang ngủ ở giường bên cạnh, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hưm ——
......
Reng reng reng ——
"Alo, chú Thẩm? Ba ba đi đổ nước rồi...!À, ba ba trở lại rồi nè! Ba ơi, chú Thẩm gọi điện thoại tới ạ..."
Tần Đông Việt ngủ đến mơ mơ màng màng, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, còn chưa mở mắt đã nghe được tiếng con nít cố tình hạ giọng nói chuyện.
Hắn biết giọng nói này, là của con trai thần tượng, là giọng của đứa nhỏ gọi là bé Chanh.
Còn rất ngoan, biết phòng bệnh có người ngủ, nhận điện thoại còn nói nhỏ.
Tuy ngoan, nhưng hắn lại không thích!
Tần Đông Việt cau mày nghĩ.
Sau đó, hắn nghe được đứa nhỏ nhắc tới một người ——
Chú Thẩm?
Lỗ tai Tần Đông Việt giật giật, trong lòng nhớ kỹ cái xưng hô này.
Trong lòng hắn nảy sinh cảnh giác: Chú Thẩm này là ai? Bạn của thần tượng à?
Bên kia, Khương Bạch đã thay bé Chanh nhận điện thoại của Thẩm Nam Tinh.
"Alo?" Khương Bạch nhìn Tần Đông Việt một cái, anh che microphone lại, hạ giọng hỏi: "Sao đột nhiên gọi điện cho tớ vậy?"
"Cậu không có bị thương chứ?" Ở đầu kia điện thoại truyền đến tiếng rống của Thẩm Nam Tinh, "Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không..."
Thẩm Nam Tinh hỏi tới tấp, Khương Bạch chờ y hỏi xong, mới từng bước từng bước trả lời từng câu hỏi của y: "Tớ không có sao, không bị thương, cậu đừng tới đây."
Anh kể sơ qua những gì đã xảy ra ở bệnh viện.
Thẩm Nam Tinh nghe xong, thanh âm tức khắc nhẹ nhàng thở ra, "May quá, may mà cậu không sao, người cứu cậu sao rồi? Bị thương nặng không?"
"Còn may, không bị gì nghiêm trọng." Khương Bạch dừng một chút, anh hỏi Thẩm Nam Tinh: "Sao cậu biết chuyện tớ bị thương?"
"Không chỉ riêng tớ đâu, toàn mạng biết hết rồi, chuyện này lên cả hot search!"
Sau khi mấy anh shipper chở hàng đi rồi, Thẩm Nam Tinh kiểm tra hệ thống bán hàng, rồi sau đó bổ sung kho hàng, không còn gì để làm nữa y liền lướt Weibo.
Ai dè đâu lướt lướt một hồi y lướt tới hotseach Đại Bạch bị thương.
Người đưa tin không nói rõ cụ thể tình huống như thế nào, chỉ nói Khương Bạch ở bệnh viện trấn bị người ta đâm bị thương trước mặt mọi người.
Tin nóng này không có hình ảnh, cũng không có video, tính chân thật cần phải chờ tra xét.
Nhưng nội dung đề cập tới Khương Bạch cực kỳ hot, cho nên lập tức đã được đông đảo quần chúng ăn dưa chú ý, đẩy lên hot search,
Thẩm Nam Tinh nhìn đến hot search trong lòng tức khắc lộp bộp.
Đại Bạch ở bệnh viện trấn, đúng mẹ rồi!
Bị đâm bị thương trước mặt mọi người ——
Y nhớ tới có rất nhiều từ nơi khác tới Hương Thành, còn nhớ tới bọn antifan uy hϊếp trên mạng.
Thẩm Nam Tinh luống cuống, y run rẩy gọi cú điện thoại này.
Cũng may Đại Bạch không có bị làm sao!
Thẩm Nam Tinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn rất là lo lắng: "Đại Bạch, thật sự không cần tớ tới đó sao? Chỉ có một mình cậu ở bệnh viện, tớ không yên tâm..."
"Cảnh sát đã sắp xếp người bảo vệ tớ, đứng canh ở ngoài cửa phòng bệnh, cạu không cần lo lắng đâu."
Khương Bạch nhiều lần đảm bảo an toàn, Thẩm Nam Tinh rốt cuộc cũng bỏ ý định chạy tới đây xuyên đêm, y luôn mồm dặn dò Khương Bạch chú ý an toàn, rồi mới điện thoại.
Khương Bạch cúp di động, trong lòng nhớ tới hotsearch mà Thẩm Nam Tinh nói.
Cũng không biết tình huống trên mạng thế nào, có thu hút nhiều người tới Hương Thành hơn hay không ——
Mang theo băn khoăn như thế, anh nhịn không được đăng nhập Weibo.
【 Thiệt hay giả đó? Có hình có clip gì không? 】
【 Seedings thề luôn, nếu là thật sự, cảnh sát bên Hương Thành sẽ