Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 46


trước sau

Hồ Chính Chi đang đứng ở ngay gần khách sạn, Lê Thành Lãng tự mình đi đón chị, chờ đến khi đi vào đại sảnh hôn lễ, mới nói: "Không nghĩ rằng Alice cũng đang ở Bắc Kinh."

Hồ Chính Chi nói: "Tôi mới là không nghĩ ra đây, cậu lại còn nhớ được con bé. Mấy năm nay con bé rất ít khi tới Hồng Kông, bạn bè bên cạnh Nhất Lộ đều sắp quên mất dáng vẻ của con bé thế nào rồi, ngay cả tôi quanh năm suốt tháng cũng khó gặp được con bé một lần."

Lê Thành Lãng cười cười, "Có cần tôi đi cùng chị tìm cô bé không?"

"Không cần đâu. Tôi đột nhiên tới đây như vậy, trước phải đi chòa hỏi với Chu Minh Đạt, sau đó mới đi tìm con bé."

Hồ Chính Chi giẫm giày cao gót rời khỏi, để lại Lê Thành Lãng đứng tại chỗ, rơi vào suy tư.

Thời gian sắp tới 11 giờ trưa, trong đại sảnh khách cũng dần dần nhiều hơn, bắt đầu có người chú ý đến Lê ảnh đế lại xuất hiện ở đây, xì xào bàn tán đồng thời không ngừng đánh giá anh. Rốt cục, có cô gái nổi lên dũng khí nghĩ đi tới bắt chuyện, còn chưa tới gần anh lại đột nhiên xoay người, không hề báo trước rời khỏi đại sảnh hôn lễ.

Âm thanh ồn ào náo động bên tai càng ngày càng xa, cảm giác này giống như trở lại mười ba năm trước, anh rời khỏi bữa tiệc sinh nhật ồn ào, một mình đi đến vườn hoa nhà Thẩm Nhất Lộ.

Lại nghĩ đến vừa rồi Hồ Chính Chi kinh ngạc, chị ấy sẽ như vậy chỉ là do anh chưa từng kể với ai, anh và Alice từng có một đoạn thời gian như vậy. Mọi người cũng sẽ không nghĩ đến, một người đàn ông 23 tuổi, lại cùng một cô bé 8 tuổi trò chuyện vui vẻ.

Nghe qua có lẽ có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với anh mà nói, lúc ấy anh thật sự coi cô bé như một người bạn thân.

Lê Thành Lãng 18 tuổi xuất đạo, bộ phim đầu tiên chính là tác phẩm của đạo diễn Từ Hoa, cũng là bộ phim làm cầu nối cho thời kỳ đỉnh cao của Thẩm Nhất Lộ. Bởi vì có điểm xuất phát cao như vậy, trong ấn tượng của rất nhiều người, ngay từ đầu con đường sự nghiệp của anh chính là thuận buồm xuôi gió. Có lẽ thật sự là do thời đại đó đã trôi qua quá lâu, bọn họ đều quên mất, ban đầu sau khi anh bộc lộ tài năng, ở giới giải trí Lê Thành Lãng đã từng biến mất ròng rã hai năm.

Tranh chấp hợp đồng với công ty quản lý làm cho cuộc sống của anh lần đầu tiên rơi vào vực thẳm, không có công việc, không có thu nhập, cuối cùng ngay cả chỗ để ở cũng không thể giữ lại, chỉ có thể ở nhờ tại nhà của bạn bè. Thời gian đó, anh thậm chí còn không biết bản thân còn có thể tiếp tục đóng phim hay không, làm cho công việc này trở thành ước mơ tha thiết.

Khi Thẩm Nhất Lộ mời anh tới tham gia party sinh nhật của con gái, thật ra anh rất kinh ngạc, bởi vì như vậy chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người. Nhưng lúc ấy địa vị của Thẩm Nhất Lộ ở trong giới đã đủ cao, lại  luôn làm theo ý mình, căn bản là không hề e ngại chút uy hiếp đó. Chị ấy tự mình gọi điện thoại bảo anh tới đây, còn trêu đùa nói có lẽ có thể ở trong bữa tiệc chạm mặt Bá Nhạc, giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này.

Vì thế anh đi, không gặp được Bá Nhạc, lại gặp được thiên sứ.

Cho tới bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ tất cả những gì xảy ra ngày hôm ấy. Ký ức là nhánh sông, cuốn đi cát đá không quan trọng, chỉ giữ lại tất cả những gì đáng để trân quý.

Dưới ánh nắng tươi sáng trong vườn hoa anh gặp được tiểu Alice, lúc ấy anh đang hút thuốc, mà cô bé đang ôm chú chó nhỏ ngồi trên xích đu, hiếu kỳ nhìn anh. Cô bé lớn lên xinh đẹp như thế, thế cho nên vừa nhìn một cái, anh liền đoán ra thân phận của cô bé. Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, đôi mắt trong suốt, giống như bảo thạch tinh khiết nhất. Thật ra khi ấy anh chẳng thể nào thích trẻ con, lại bị ánh mắt của cô bé làm cho rung động, không thể khống chế đi tới.

Mọi chuyện sau đó bây giờ nghĩ đến còn cảm thấy có thú vị. Cô bé là tiểu thọ tinh của ngày hôm đó, lại cau mày thở ngắn than dài, dáng vẻ tiểu cô nương chững chạc đàng hoàng lại từng trải bất ngờ, làm cho anh thấy buồn cười.

Thế là cô bé tức giận, "Rõ ràng là chú cũng không vui, vì sao lại cười tôi chứ?"

Anh kinh ngạc, "Sao cháu biết là chú không vui?"

Cô bé giơ chú chó nhỏ về phía anh kêu lên một tiếng, khuôn mặt giống một chiếc bánh bao nhỏ, "Không chỉ có tôi biết, Ramy cũng biết nha. Dáng vẻ vừa nãy của chú dọa người như vậy, giống y như ngày thường ba mẹ giận dỗi."

Nói xong câu đó, cảm xúc của cô bé bỗng nhiên suy sụp, một phen đem chó chó ôm vào ngực. Có lẽ là khí lực quá lớn, chú chó nhỏ gào lên hai tiếng, bị cô bé vỗ đầu lại yên lặng.

Trước Lê Thành Lãng cũng láng máng nghe nói, Thẩm Nhất Lộ và chồng tình cảm không hòa thuận, nửa năm qua cũng rất ít khi gặp mặt. Giờ phút này nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô bé, bỗng nhiên sinh ra sự thương yêu vô hạn.

Đang nghĩ nói lời gì đoán ủi, cô bé lại ngẩng đầu lên, nháy mắt nói: "Tôi không muốn sinh nhật, chú có cách gì có thể làm cho sinh nhật này của tôi đừng trôi qua không?"

Anh sững sờ, "Vì sao lại không muốn trải qua?"

Cô bé buồn bực một lát, "Trước giờ mẹ chưa từng chúc mừng sinh nhật cho tôi như vậy, tôi không thích. Bà ngoại đã nói, trẻ nhỏ mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên kẹo, nếu như tôi không muốn buổi tối miệng phải khổ sở, thì phải giữ kẹo lại, để tới cuối cùng mới được ăn..."

Đồng ngôn trĩ ngữ, nhưng anh cũng nghe hiểu được. Cô bé chỉ đang lo lắng sau lần này, sẽ không có lần tiếp theo nữa, sau khi ba mẹ phung phí để chúc mừng cho cô bé, chính là sự chia ly lâu dài.

Lòng anh nhũn thành một vũng nước, ôn nhu nói: "Nhưng Alice à, mọi người đã tới, party đã bắt đầu nha..."

"Vậy tôi có thể không cắt bánh kem không? Nếu không cắt bánh kem, cái sinh nhật này liền không tính, có đúng không?"

Cô bé vội vã nhìn anh, anh khó xử nói: "Cháu muốn làm thế nào để không phải cắt bánh kém?"

Tiểu cô nương mím môi cười lên, "Tôi có cách rồi, chú đi cùng tôi."

Bàn tay nhỏ của cô bé dắt anh đi, mềm mại như thế, mang theo hương thơm ngọt ngào, khiến cho anh ngay cả chút khí lực cũng không dám dùng sức. Cô bé dẫn anh vào từ cửa hông vào trong, đứng bên ngoài lấm la lấm lét quan sát nửa ngày, chờ đến khi không có ai, vội vàng kéo anh vào trong.

Trong phòng bếp bày một chiếc bánh sinh nhật 8 tầng, tượng trưng cho cô bé năm nay 8 tuổi, trên cùng là một con búp bê làm từ bơ, chiếc váy mà nó mặc giống y hệt của cô bé.

Cô bé giải thích với anh, "Phải chờ đến sau 5 giờ, bọn họ mới đẩy bánh kem ra ngoài, hiện tại đều đang bận khiêu vũ nha."

"Cho nên?"

"Cho nên, chúng ta chỉ cần trước đó làm hỏng nó, thì có thể không cần cắt bánh kem nữa rồi!"

Anh trợn mắt há hốc mồm, mà cô bé khẩn trương lại mong đợi nhìn anh, đôi mắt sáng không tưởng tượng nổi. Thấy anh do dự, cô bé xiết chặt nắm tay nhỏ, giống như kẹo da trâu quay tới quay lui, "Chú Lê, được không chú Lê! Chú giúp đỡ tôi đi mà!"

Anh cảm thấy chuyện này quá hoang đường, cô Thẩm có lòng mới mời anh tới đây, anh lại muốn phá hoại bữa tiệc chị ấy đã chuẩn bị tỉ mỉ, về tình về lý đều không thể nào nói nổi. Trẻ nhỏ cáu kỉnh, anh phải khuyên nhủ an ủi, chứ không phải trợ giúp.

Ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt tươi
vui của anh thay đổi, nhưng không đợi anh nói ra câu từ chối, đôi mắt cô bé đột nhiên ảm đạm.

Bờ vai gục xuống, cô bé cúi đầu, xem ra cực kỳ mất mát. Anh không nghĩ rằng cô bé lại thông minh như vậy, mình còn chưa mở miệng, liền hiểu rõ tất cả. Nhưng mà nghĩ lại, cá tính mẫn cảm như vậy, là dưới hoàn cảnh như thế nào mới dưỡng ra. Mà có sức quan sát này, chỉ sợ rằng vấn đề giữa ba mẹ cũng không giấu được cô bé, cũng khó trách sẽ trải qua không vui vẻ như vậy.

Cô bé đi qua anh ra ngoài, vương miện thủy tinh trên đầu có chút lệch đi sắp rơi mất, tay bé nhỏ dùng sức nắm chặt chiếc váy, dường như đang cưỡng ép bản thân không được khóc. Anh nhìn bóng lưng cô đơn đó, bỗng nhiên cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị thít chặt, còn chưa suy nghĩ rõ ràng đã mở miệng, "Được, tôi giúp cháu."

Cô bé kinh hỉ quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp giống như bảo thạch vậy nở rộ hào quang.

Dù đã trải qua mười mấy năm, chuyện này vẫn là một trong số ít những chuyện điên cuồng mà Lê Thành Lãng từng làm. Bởi vì cô bé kiên trì muốn tự mình ra tay, cho nên anh bế cô bé lên, hai bàn tay nhỏ của cô bé đều chống lên khay bánh tầng thứ 4, mà tay trái của anh cũng giữ chặt.

Cô bé dồn hết khí lực, chậm rãi ra lệnh, "1, 2, 3 —— "

Nửa tầng lầu cao bánh kem mất đi thăng bằng, giống như thước phim quay chậm, chậm rãi đổ về phía sau. Chỉ nghe ầm một tiếng vang thật lớn, con búp bê vỡ thành vài phần, những bông hoa xinh đẹp cũng bị nát thành một đám, dưới đất đều là bơ, phòng bếp ban đầu sạch sẽ giờ lộn xộn không chịu nổi.

Hai người đứng ngốc nhìn cảnh tượng này, thẳng đến khi có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới từ chỗ không xa, anh mới lấy lại phản ứng đầu tiên, vác cô bé lên vai chạy ra ngoài. Cô bé hưng phấn không chịu được, cái đầu hướng xuống vì bị vác lên còn không an phận, cười khanh khách không ngừng, trong miệng không ngừng hô lên: "Thành công rồi! Thắng lợi rồi! Tôi biết nhất định có thể làm nó đổ xuống mà!"

Anh vừa chạy vừa nói: "Vừa rồi cháu giả vờ sao? Cháu cố ý giả vờ đáng thương?"

"Không có a, tôi thật sự đáng thương hết sức mà! Đặc biệt đáng thương mà!"

Anh không nhịn được, đánh vào mông cô bé một cái, "Im lặng!"

...

Lê Thành Lãng nghĩ đến đây, không nhịn được nở nụ cười. Cho tới bây giờ, Thẩm Nhất Lộ cũng không biết được rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra ra chuyện gì, chị ấy cũng từng hoài nghi Alice, nhưng nghĩ đến một đứa trẻ như cô bé, làm sao có thể đánh đổ được tầng bánh kem lớn như vậy, cuối cùng vẫn để cho cô bé thoát tội thành công.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân anh không dám thẳng thắn nói ra, đành phải ngoéo tay ước hẹn với Alice, coi việc này như một bí mật chỉ hai người họ biết, không được nói với bất kì ai.

Giương mắt nhìn qua, trước mặt là vườn hoa đằng sau khách sạn. Tuy rằng đang là mùa đông, hoa cỏ nở tưng bừng, cành lá xanh biếc như ngày xuân. Ở giữa có bể phun nước xây bằng đá cuội, bức tượng tiểu thiên sứ được làm sinh động như thật, Lê Thành Lãng chăm chú nhìn một lát mới nghĩ tới, trước kia ngày gặp được Alice, cũng có vườn hoa và thác nước như vậy.

Hiện tại cô bé cũng ở đây sao? Nhiều năm không gặp như vậy, cô bé cũng lớn lên trở thành một thiếu nữ, không biết có còn nhớ anh không. Chẳng qua khi đó cô bé còn nhỏ như vậy, có lẽ đã sớm quên rồi...

Trong lòng có chút buồn bã mơ hồ, anh chuyển tầm mắt, chợt thấy trên chiếc ghế dài gần thác nước có một cô gái đang ngồi.

Tóc dài xõa vai, dung mạo thanh lệ, rõ ràng khoảng khắc trước ở trong đại sảnh mới thấy cô tươi cười sáng lạn, chỉ trong nháy mắt, lại là vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt ảm đạm, ngốc nghếch nhìn về phương xa.

Cô ấy lại gặp phải chuyện gì không vui sao?

Lê Thành Lãng hai tay đút túi, yên lặng chăm chú nhìn Nghi Hi một lát, cuối cùng không đi tới chào hỏi. Từng hình ảnh vừa rồi còn ẩn hiện ngay trước mắt, tạm thời anh còn chưa suy nghĩ rõ ràng, nên dùng thái độ gì đối mặt với cô.

Khi anh chuẩn bị xoay người rời khỏi, lại nghe thấy âm thanh vui mừng của cô gái, "Chú chó nhỏ? Nhanh, đến chỗ chị này..."

Anh thuận theo nhìn lại, chỉ thấy Nghi Hi đang ngồi trên ghế dài, xoay người đùa nghịch chú chó trước mặt. Đó là chú chó vô cùng xinh đẹp, lông trên người cuộn lại giống như sợi len, được dỗ dành liền thân mật liếm lên lòng bàn tay cô.

Nghi Hi cười lên, "Ha ha ha buồn quá, đừng liếm nữa! Tới đây, đến ngồi trong lòng chị này... Oa, nhìn em rất giống một người bạn của chị đó, hai đứa có quan hệ gì? Đừng nói em chính là bạn ấy đầu thai đến đây nhé?"

Lúm đồng tiền của cô như hoa, ôm chú chó nhỏ không ngừng đùa nghịch, anh thấy rất thú vị, lại sinh ra chút bất đắc dĩ. Quả nhiên là cô gái trẻ tuổi, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, có lúc làm cho anh cũng thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cô lựa chọn Thẩm Phong?

Vốn chỉ là yên lặng quan sát cô chơi đùa với chú chó, nhưng sau khi tầm mắt dừng lại trên mặt cô 5 giây, bỗng nhiên lại cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.

Giống như trước đó không lâu, anh đã từng gặp qua ở nơi nào, ngay cả gương mặt kia, cũng giống như đã từng quen biết...

Một cánh cửa nào đó trong đầu được mở ra, trong ký ức dáng vẻ Alice ôm Ramy trùng khớp với hình ảnh Nghi Hi giờ phút này chơi đùa với chú chỏ nhỏ, lại hợp thành làm một. Anh bỗng nhiên phản ứng kịp, Hồ Chính Chi nói chị ấy tới tìm Alice, mà Nghi Hi đã từng nói, tên tiếng Anh của cô ấy... cũng gọi là Alice.

Con ngươi đột nhiên phóng đại, vẻ mặt anh cứng đờ, cả người vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ ấy, dường như trong nháy mắt hóa thành tượng đá.

Nghi Hi chơi đùa với chú chỏ nhỏ một lát mới phát hiện mình đã quên mất thân phận, cũng trách nó lớn lến quá giống Ramy, khiến cho cô một lần không cẩn thận liền nhịn không được. Đang vuốt ve lưng của chú chỏ nhỏ một lát, bỗng nhiên cô phát hiện hình như có người nhìn trộm, kinh ngạc nhìn sang, đúng lúc đối diện với Lê Thành Lãng đang đứng cạnh vườn hoa.

Cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên, "Thầy Lê? Sao anh lại ở đây?"

Lê Thành Lãng không trả lời. Nghi Hi phát hiện vẻ mặt của anh hắn rất kỳ quái, lông mày cau chặt, con ngươi đen không hề chớp nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô.

Trái tim cô bị ánh mắt của anh làm cho đập thật mạnh, thăm dò hỏi han: "Thầy Lê, sao... Sao thế?"

Rốt cục anh cũng phục hồi lại tinh thần, nhưng vẻ mặt vẫn phức tạp như cũ. Ánh mắt vẫn bỏ quên trên người cô, thật lâu sau đó, mới chậm rãi mở miệng.

"Thì ra... Là em."

HẾT CHƯƠNG 46

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện