"Lúc trưa đã nói qua rồi, nhà ba mẹ tôi." Vu Thần giải thích.
Lăng Thanh có chút do dự: "Cưng à, quan hệ của chúng ta như thế này, đi gặp ba mẹ có hơi không thích hợp lắm không?"
Bọn họ đã tính toán nửa năm nữa là ly hôn rồi còn gì.
Như thế này mà còn đi gặp ba mẹ nữa?
Vu Thần khó hiểu: " Có gì mà không thích hợp? Vợ chồng mới cưới không phải đều phải về gặp ba mẹ đối phương à? Chồng chồng cũng thế thôi."
"Nhưng chúng ta chỉ kết hôn có nửa năm thôi."
"Cho nên mốt chúng ta mới về nhà, không lẽ muốn nửa năm sau về?"
Lăng Thanh: . . . .
Vu Thần hơi mỉm cười: "Không đúng à?"
Lăng Thanh nhìn vẻ mặt tươi cười của anh, haiz được rồi, ai biểu người ta đẹp chi, để người ta định đoạt vậy.
Chỉ là gặp ba mẹ thôi mà.
Vu Thần còn không sợ, hắn sợ cái gì?
Cùng lắm thì nếu ở chung với nhau không tốt, hai phát một súng, ngay tại chỗ ly hôn luôn!
"Được." Lăng Thanh đồng ý.
"Nhà ba mẹ tôi thì không thể so với ở đây, cậu ở đây nháo như thế nào cũng được, nhưng đến nhà ba mẹ thì cố gắng đừng phá quá."
"Biết rồi."
"Vậy cậu đi nghỉ trước đi." Vu Thần nói.
Lăng Thanh hướng anh phất tay, rời đi.
Vu Thần nhìn hắn đi rồi, cũng đi ra ngoài.
Vừa trở lại thư phòng không bao lâu, Vương quản gia đã đến gõ cửa, đem sự tình buổi chiều nói lại một lượt.
"Cậu ta cùng tôi nói qua rồi." Vu Thần nhìn Vương quản gia, dặn dò: "Chuyện này không được nói cho người khác biết."
"Tôi hiểu."
"Vậy là tốt rồi, qua hai ngày nữa tôi cùng Lăng Thanh về nhà ba mẹ một chuyến, mọi chuyện trong nhà phiền chú hỗ trợ trông giúp tôi."
"Đây là chuyện đương nhiên." Vương quản gia nói xong, lại cùng anh nói qua vài việc vặt liền rời đi.
Lăng Thanh xuống lầu lấy trái cây, vừa vặn gặp Tiểu Lưu đang kiểm kê hoa quả, thấy hắn liền ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào phu nhân."
"Kêu Lăng ca được rồi."
Lăng Thanh cân nhắc hôm nào phải đến bàn bạc với Vương quản gia vấn đề này một chút mới được.
Bằng không trong khoảng thời gian trước khi ly hôn, nửa năm này ngày nào cũng phải nghe người người gọi mình là phu nhân, ai mà chịu nổi?
"Được, chào Lăng ca." Tiểu Lưu rất nghe lời.
Lăng Thanh cầm lấy trái táo chuẩn bị đem đi rửa, Tiểu Lưu muốn giúp hắn thì bị từ chối: "Cô bận gì thì bận đi, để tôi làm được rồi."
"Vâng." Tiểu Lưu nghe vậy, tiếp tục công việc của mình.
Lăng Thanh thấy cô nghiêm túc như vậy, nghĩ thầm đầu bếp mới vào này so với đợt trước tốt hơn nhiều.
"Cô mới đi làm hôm nay à?" Lăng Thanh hỏi.
Tiểu Lưu gật đầu: "Mới đi làm sáng nay thôi ạ."
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?" Lăng Thanh một bên cắn táo, hỏi.
"Hai mươi ạ." Tiểu Lưu trả lời.
"Khá trẻ nhỉ."
Tiểu Lưu ngượng ngùng cười: "Lăng ca cũng còn trẻ mà."
Đây là nói thật, Lăng Thanh trước khi xuyên đã 27-28 tuổi, nhưng khi xuyên qua lại nháy mắt trở về năm 22 tuổi, đương nhiên còn rất trẻ.
"Thiếu gia cũng còn trẻ luôn." Tiểu Lưu hiển nhiên nói: "Hai người xứng đôi cực kì."
Lăng Thanh cười cười, cắn thêm một miếng táo, không nói gì.
Tiểu Lưu tính tình hoạt bát, thấy hắn không tức giận thì tiếp tục nói: "Hơn nữa á, thiếu gia đối với anh cũng rất là tốt luôn, em nghe người ta nói, sở dĩ mà em được nhận vào làm là bởi vì dì đầu bếp trước không tôn trọng anh, cho nên thiếu gia mới bảo Vương thúc đuổi dì ấy đi, sau đó mới tuyển em á."
Lăng Thanh nghe cô nói, có hơi khựng lại, việc này đúng là hắn không hề hay biết.
Vu Thần không nói với hắn, Vương quản gia cũng không nói.
Có điều bây giờ ngẫm lại, từ ngày phòng bếp cháy đến sau này, nữ đầu bếp kia đúng thật không thấy xuất hiện nữa.
"Vậy sao?" Hắn cười hỏi.
Tiểu Lưu cười gật đầu: "Đúng vậy đó, hai người thật sự rất ngọt ngào nha!"
Lăng Thanh bật cười: "Hai người chúng tôi ngọt ngào?"
"Đúng á!" Tiểu Lưu nói đến đây có hơi ngượng ngùng: "Nếu không thì em cũng đâu có đưa đồ ăn lên muộn như vậy."
Cái này làm Lăng Thanh thật sự buồn cười.
Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ôn nhu nói: "Cô bé."
Tiểu Lưu khó hiểu nhìn lại.
Lăng Thanh vỗ vỗ vai cô: "Nghỉ ngơi sớm một tí đi."
Hắn nói xong liền rời đi.
Rốt cuộc vẫn chỉ là cô gái nhỏ hai mươi tuổi, đơn thuần, ngây thơ, còn nhiệt tình rộng rãi, thực đáng yêu, Lăng Thanh nghĩ, cũng dễ bị lừa nữa.
Cho nên hi vọng là sau này cô bé có thể tìm được một người thiện lương dịu dàng.
Thời điểm vừa lên cầu thang, Lăng Thanh nhìn lên tình cờ gặp Vương quản gia từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy hắn, ông kính cẩn nói: "Chào phu nhân."
"Chúng ta thương lượng chút được không?" Lăng Thanh hỏi: "Đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi không phải nữ, nghe khó xử lắm."
Quản gia nghĩ nghĩ: "Thế gọi cậu là Lăng thiếu gia?"
"Cũng được." Dù sao thì hắn cũng không thể bắt Vương quản gia cao tuổi như thế gọi hắn là Lăng ca được, như thế quá là chiếm tiện nghi người ta.
"Vâng, ngày mai tôi sẽ thông tri xuống."
"Cảm ơn chú." Lăng Thanh nói xong, lại gặm một miếng táo đi lên lầu.
Quản gia quay đầu lại nhìn hắn một cái, yên lặng thu hồi ánh mắt, đi đến phòng ngủ.
Từ chỗ Vu Thần đến nhà ba mẹ cũng không gần lắm.
Mấy năm nay thành phố X sương mù ngày càng nghiêm trọng, Vu gia mua một căn biệt thự ở thành phố J, gần với thành phố X.
Tuy không gần núi nhưng lại gần biển nên ba mẹ Vu Thần khá là thích.
9 giờ sáng, Lăng Thanh rời giường ăn cơm, thu dọn thêm vài bộ đồ rồi cùng Vu Thần đi ra ngoài.
Ba Vu, mẹ Vu sớm đã ở nhà chờ họ, vừa thấy hai người họ đến, mẹ Vu nhiệt tình ra đón, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Thanh.
"Đến rồi sao, mẹ đợi các con cả buổi sáng ấy, đây là Tiểu Thanh? Con lớn lên đẹp trai quá đi."
Lăng Thanh cười đáp lại, khách khí nói: "Con vẫn hay nghe Vu Thần kể về bác, hôm nay mới có dịp được gặp, bác quả nhiên thật sự xinh đẹp tao nhã."
"Đứa nhỏ này thật biết cách nói chuyện." mẹ Vu cười cười, lại quay sang Vu Thần, ôn nhu nói: "Tiều Thần, con mang Tiểu Thanh vào phòng cất đồ trước, sau đó hai đứa xuống nhà ăn cơm."
Vu Thần gật đầu: "Vâng mẹ."
Lăng Thanh bất động thanh sắc nhìn Vu Thần, liếc mắt một cái, nội tâm gào thét: Gì cơ????
Hắn không nói gì mà cùng Vu Thần đi lên cầu thang, vào phòng của anh.
"Trước tiên để đồ ở đây đi, chúng ta xuống ăn cơm đã."
"Cục cưng, anh có phải đã quên cái gì rồi không?" Lăng Thanh nhìn anh, nhắc nhở: "Chúng ta vẫn đang phân phòng ngủ ý."
Vu Thần không nghĩ đến, tới lúc này mà hắn còn nhớ thương chuyện này: "Cậu diễn chưa đủ à?"
"Ai diễn kịch với anh? Tôi đang nghiêm túc đấy." Lăng Thanh có hơi bất đắc dĩ: "Tôi còn chờ nửa năm để cùng anh ly hôn kìa."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cảm thấy hắn thật sự rất thừa hơi, chịu khó diễn xuất.
Bọn họ hôm trước đã nói rõ ràng, anh cũng đã đưa cho Lăng Thanh một cái bậc thang, theo lý thuyết không có lý do gì để lật lại chuyện này.
Như thế nào cứ nhắc mãi thế?
Vu Thần chỉ có thể trả lời: "Hiện tại bây giờ cũng không có biện pháp, chính cậu ngẫm lại đi, chúng ta mới vừa lãnh chứng, sau đó liền phân phòng ngủ, như này không phải đang giữa bàn dân thiên hạ tuyên bố cho ba mẹ biết, hôn nhân này có