Vu Thần vệ sinh cá nhân, ăn xong bữa sáng rồi mới lái xe đi đến công ty.
Đến 11 giờ, Hoắc Kỳ tới tìm anh, đem theo cả tư liệu của những diễn viên mà mình đã chọn.
"Sau một hồi suy xét thì 3 nghệ sĩ này là có triển vọng nhất. Diện mạo thích hợp, chỉ là chưa từng diễn qua vai nam chính, nên tôi không biết có gánh nổi lần này không."
Vu Thần mở bộ hồ sơ ra xem, xác nhận nhan sắc cả ba đều ổn.
Anh tiếp tục đánh giá đoạn cut diễn xuất mà Hoắc Kỳ đã tổng hợp của ba người này lại.
Sau khi xem xong, anh nói: "Không sao, nắm chắc kỹ thuật diễn là ok rồi chứ có ai vừa xuất đạo liền được diễn vai chính đâu."
"Vậy ông muốn tự mình chọn ra một người, hay là để cả ba người họ đi thử vai rồi để đạo diễn chọn?" Hoắc Kỳ hỏi.
Vu Thần nghe vậy, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới Lăng Thanh.
Lăng Thanh cũng muốn làm diễn viên, muốn được đóng phim, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc tham gia show tuyển tú để giành lấy tấm vé bước vào giới giải trí.
Thật ra hắn hoàn toàn không biết chỉ cần hắn muốn, anh có thể cho hắn hết tấm vé này đến tấm vé khác.
Trước đây anh không qua lại nhiều với Lăng Thanh, hơn nữa công ty giải trí này chỉ là nghề tay trái của anh, nên Lăng Thanh không biết là chuyện bình thường.
Nhưng không lẽ anh lại giấu Lăng Thanh cả đời?
Anh hiểu anh nên nói ra chuyện này với Lăng Thanh từ lâu, nếu không, chờ tới lúc Lăng Thanh tự mình phát hiện, thì cả hai lại khó xử.
Nhưng nếu bây giờ nói cho Lăng Thanh biết trên tay anh đang cầm tấm vé này thì lại không thể không cho hắn.
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, anh vẫn không muốn Lăng Thanh đi làm diễn viên
Vu thần nhìn máy tính trước mặt, rơi vào trầm tư.
Hoắc Kỳ đi đến trước mặt anh, duỗi tay búng một cái, nói, "Hoàn hồn."
Hắn ghé vào trước máy tính, hỏi, "Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Ông thấy làm diễn viên có ổn không?" Vu Thần hỏi.
"Coi như cũng được đi." Hoắc Kỳ nói.
"Vậy nếu là ông thì ông có để bạn gái của mình đi làm diễn viên không?"
"Thứ nhất, bạn gái tôi còn chưa có; thứ hai, tại sao không?"
Hoắc Kỳ nhìn anh, "Ông hỏi như vậy là có ai muốn làm diễn viên nhưng ông không đồng ý hả?"
Vu Thần không có mặt mũi nào để nói.
Hoắc Kỳ bèn thay đổi câu hỏi, "Tại sao ông lại không đồng ý?"
Vu Thần nghĩ nghĩ, cái này quá xấu hổ, càng không thể nói!
Hoắc Kỳ thấy Vu Thần liên tục chơi chiêu im lặng là vàng, tò mò hỏi, "Là ai vậy ?"
Hắn khuyên Vu Thần, "Có phải chuyện gì xấu đâu, nếu người ta muốn làm diễn viên, vậy thì thật khéo, để họ gia nhập công ty mình, ông lại có thể bảo vệ họ, tốt biết bao."
"Để tôi suy nghĩ cái đã."
"Có người thật à?" Hoắc Kỳ kinh ngạc, "Ai vậy?"
"Ông nhiều chuyện vậy làm gì, đi ra ngoài đi. Báo ba người kia mấy ngày nữa đi thử vai, xem coi đạo diễn chọn ai."
Hoắc Kỳ ghét bỏ liếc anh một cái, "Bây giờ ông không nói, mai mốt người ta gia nhập công ty rồi tôi cũng biết thôi, còn giấu được thì giấu đi."
"Vậy ông cứ đợi đi."
Hoắc Kỳ cạn lời, vẫy tay với anh rồi quay lưng bỏ đi.
Hơn bốn giờ chiều, Vu Thần nhận được wechat của Lăng Thanh, hỏi anh buổi tối muốn đi ra ngoài ăn cơm hay không.
Ăn ngoài?
Vu Thần khó hiểu:【Tại sao lại muốn đi ăn ngoài?】
Lăng Thanh đơn giản ghi âm gửi anh, "Tôi mới gặp Từ Hàm trên game, cậu ta thấy tôi rảnh nên rủ chúng ta đi ăn tối."
Vu Thần nhíu mày, "Cậu và Từ Hàm chơi thân với nhau vậy?"
"Còn chưa thân bằng anh với cậu ta đâu."
Vu Thần nghĩ thấy cũng đúng.
"Ừ." Anh nói, "Cậu muốn ăn cái gì?"
"Ăn rau xào đi. Có điều......"
Lăng Thanh dừng một chút, "Có thể sẽ có thêm một người nữa."
"Ai?"
Lăng Thanh nhẹ giọng: "Tôn Nặc."
Vu Thần: !!!
Vu Thần không muốn, "Tại sao lại là cậu ta! Đúng là âm hồn bất tán, các cậu vẫn còn giữ liên lạc?!"
"Oan cho tôi quá cục cưng, ngày nào tôi cũng ở bên anh, sao mà có thể liên hệ với cậu ấy được. Lúc tôi online chơi game gặp Từ Hàm thì anh ta đang chung team với Tôn Nặc, sau đó anh ta mới kéo tôi vào đội, tôi cũng không thể vừa thấy Tôn Nặc liền rời khỏi, làm cho Từ Hàm mất mặt được."
"Từ Hàm rủ tôi ăn cơm trong lúc còn trong đội, Tôn Nặc bảo tối cậu ấy cũng không bận gì, nên Từ Hàm cũng rủ cậu ấy đi luôn."
Vu Thần: . . . .
"Nhưng mà tôi còn chưa đồng ý với Từ Hàm đâu, cho nên nếu anh thật sự không muốn gặp Tôn Nặc thì chúng ta không cần phải đi, tôi chỉ là nghe theo lời Từ Hàm, kể anh nghe chuyện này, đi hay không tùy anh."
Vu Thần nghe vậy, tâm trạng mới