Vu Thần đem tay hắn từ eo mình lấy ra, kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho bản thân một ly rượu.
Lăng Thanh cúi đầu nhìn nhìn, rồi lấy một tay chống lên, trực tiếp leo lên bàn ngồi.
Vu Thần ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Đi xuống."
Lăng Thanh nhìn anh cười hề hề, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang chút ánh nước mơ màng vì say.
Hắn cầm lấy ly rượu của mình đặt cạnh ly của Vu Thần, ngón tay thon dài mò đến đoạt ly của anh, cầm lên tự rót cho mình đến nom nửa.
"Để tôi bồi cưng uống, nha?" Hắn nghiêng người dựa sát vào anh, nhẹ giọng thì thầm.
Vu Thần híp mắt mà nhìn hắn, có chút không rõ.
Anh đã từng cho rằng bản thân hiểu rất rõ loại người như Lăng Thanh, là loại kiêu căng tự mãn, thích ỷ thế hiếp người, nhưng bản chất hắn lại yếu đuối ích kỷ.
Hơn nữa, Lăng Thanh vô cùng thích anh.
Tuy Vu Thần chướng mắt loại người như Lăng Thanh, nhưng lại vì bị Lăng Bạch kích thích nên nhất thời đánh cược mà cùng Lăng Thanh kết hôn.
Nhưng kết hôn được ba ngày, anh liền cảm thấy hình như anh không hiểu hết con người của hắn.
Hắn không hề không biết phân biệt nặng nhẹ mà làm trời làm đất, nháo loạn làm phiền mình.
Không hề trưng ra bộ mặt đau khổ oan ức như mình thiếu hắn mấy trăm triệu.
Không hề oán giận, nói bóng nói gió xỉa xói Lăng Bạch.
Thậm chí còn cùng anh bàn chuyện ly hôn.
Đi quán bar tìm tình nhân.
Giống như là từ một đóa hắc liên khổ tình biến thành loài hoa mặt trời phấp phới rung rinh vươn thân đón gió.
Cả người đều bừng sáng lên.
Vu Thần không thể hiểu nổi nên đem hết thảy quy thành Lăng Thanh đổi phương thức mới để hấp dẫn lực chú ý của mình.
Lăng Thanh thấy anh nhìn chằm chằm mình, nhấp một ngụm rượu, hỏi: "Tôi đẹp lắm sao?"
Vu Thần không thèm để ý đến hắn, cúi đầu uống rượu.
Lăng Thanh cũng không tức giận, cười khanh khách: "Nhưng mà tôi thấy cưng đẹp hơn nha."
"Cậu say rồi." Vu Thần lạnh nhạt.
Lăng Thanh nhìn rượu trong tay mình, khó hiểu nói: "Tôi còn chưa uống xong mà, sao mà say được?"
Nói rồi hắn cầm ly mình cụng vào ly của Vu Thần một cái: "Cụng nè!"
Vu Thần giương mắt lên nhìn hắn, tự cân nhắc một chút không biết có nên đá tên ma men này về phòng hay không.
Lăng Thanh thấy anh không uống, nhiệt tình tốt bụng mà khuyên nhủ: " Uống đi mà, nhiều người bình thường muốn hẹn tôi đi uống một ly cũng khó, anh là người đầu tiên đó."
Vu Thần khẽ bật cười: " Cậu thật sự là cái gì cũng dám nói, rõ ràng mới chiều nay còn cùng người khác uống rượu, nói ra lời này không biết xấu hổ à?"
Lăng Thanh cong mắt nhìn anh cười: "Vậy chắc chắn là do anh không ở đó, nếu có anh, tôi khẳng định chỉ cùng anh uống rượu."
Hắn dựa sát vào người Vu Thần, hơi hơi ngẩng đầu, hướng mắt từ dưới lên nhìn anh, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu mà ma mị: "Bởi vì anh là đẹp nhất."
Nói xong thì thuận nước đẩy thuyền, moa moa lên môi Vu Thần.
Trong nháy mắt thần kinh Vu Thần ngưng trệ không kịp phản ứng, Lăng Thanh thuận thế hôn sâu.
Vu Thầy bấy giờ mới đưa tay lên đẩy hắn ra, lại bị Lăng Thanh nắm ngược lại.
Khẽ cười một tiếng trêu chọc, Lăng Thanh tách khỏi môi của anh: "Không thích à?"
Vu Thần dùng sức rút bàn tay bị hắn nắm, lạnh lùng nói: "Không thích."
"Nhưng mà tôi thì rất thích." Lăng Thanh ấm áp nhìn anh.
Hắn thậm chí còn chẹp chẹp miệng tựa hồ như còn lưu luyến hương vị nơi đầu lưỡi.
"Thực ngọt."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cùng người khác tiếp xúc thân mật như thế này, càng nói gì đến đối phương lại là người anh không hề có cảm giác gì như Lăng Thanh.
Anh đứng bật người dậy, hai tay giữ người Lăng Thanh lại: "Cậu ngồi yên cho tôi."
Lăng Thanh không chịu bị anh giữ như vậy, vì thế hắn duỗi tay ôm lấy cổ anh, làm cho hai người thoạt nhìn như đang tán tỉnh nhau.
"Giận à?" Hắn ôn nhu dỗ dành: "Đừng giận mà, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi đó, bao nhiêu người muốn giống anh đều không có cửa, anh không lỗ đâu."
Vu Thần cười lạnh: "Cũng không phải hiếm lạ."
Anh buông lỏng bàn tay đang giữ người Lăng Thanh, kéo cánh tay đang vòng trên cổ mình ra.
Lăng Thanh thuận theo mà buông lỏng, thế nhưng mắt vẫn nhìn anh chằm chằm: "Nếu anh giận thật thì hôn lại đi nè, tôi không có để ý đâu."
Nhưng tôi thì có đó!
Vu Thần đá ghế văng ra, xoay người rời đi.
Nhưng đi hai bước thì phát hiện Lăng Thanh ngồi đằng sau túm được góc áo sơ mi mình.
"Thật sự phải đi sao? Có thể ở lại chút nữa không? Tôi thực thích anh mà." Lăng Thanh khuyên nhủ.
Vu Thần nghe thấy thế, nghĩ tới vừa rồi hắn mới chủ động hôn mình thì liếc một cái.
Quả nhiên, ly hôn ngoại tình gì đó đều chỉ là lập mưu muốn hấp dẫn sự chú ý của mình.
Ha, biết lắm mà, Lăng Thanh quả nhiên rất thích mình.
"Vậy còn muốn ly hôn à?" Anh hỏi.
Lăng Thanh ngốc ngốc không hiểu: "Ly hôn gì cơ?"
"Cho cậu 20 triệu, chúng ta ly hôn." Vu Thần đến gần áp sát hắn: "Muốn không?"
Lăng Thanh thấy anh không đi nữa, duỗi tay ôm eo anh, cười cười: "Không chịu đâu, người ta so nỡ ly hôn với anh cơ chứ."
Hắn đăm đăm nhìn người trước mặt, càng nhìn càng thấy đẹp: "20 triệu là có thể ở bên anh sao người đẹp? Cục cưng à, cái giá đó quá thấp rồi, cưng đi với tôi