Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 30


trước sau

Lưu ý cách xưng hô: Có đôi khi Lăng Thanh và Vu Thần xưng anh em là do hai người đang ghẹo nhau, còn lại xưng: Anh - tôi; cậu - tôi, sau này thân thiết yêu nhau thì mới đổi hẳn cách xưng hô.

------------------------------------------------------------

Vân Hà cảm thấy người này đúng thật là rất trầm ồn, nhìn kiểu nào cũng không giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Từ lúc tuyên bố được đưa lên đến nay, hắn chưa hề có động thái nào, chỉ ngồi đó chờ dư luận lên đến cao trào, để kích động lòng hiểu kỳ của tất cả mọi người, cho người khác đói mà không thể ăn, muốn được chú ý đến đỉnh điểm, lúc này mới quay sang phản kích.

Nếu tất cả nghệ sĩ dưới tay cô đều có thể giống như Lăng Thanh, tính cách ổn trọng như thế thì cô mỗi ngày sẽ không phải nhọc lòng vì bọn họ quá nhiều.

Vân Hà nghĩ như thế, lại càng đối với Lăng Thanh thêm nhiều mong đợi.

Cô nhanh chóng liên hệ với người phụ trách đoàn phim 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》: "Tiểu Vương, lúc trước tôi có nhờ cậu thanh minh, bây giờ có thể đăng lên rồi, còn nhớ rõ lần trước tôi dặn gì không? Đúng vậy, chỉ cần làm theo những gì tôi nói, đem đoạn cap màn hình đó đăng lên là được."

Trên Weibo, lượt hot search về 【 Lăng Thanh 】vẫn không ngừng tăng lên, trong nháy mắt đã lên đến vị trí no.10.

Vào lúc này, 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》chính thức đăng bài thanh minh.

Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu V: "Kể từ ngày đăng bài công bố chính thức đến nay, chúng tôi đã thu về vô số tin nhắn cùng với bình luận chất vấn đoàn phim vì sao Trần Hồng Minh không phải là nam chính mà là Lăng Thanh. Bây giờ chúng tôi xin được phép giải thích cho quý vị về vấn đề này:

Đầu tiên, đối với Trần Hồng Minh tiên sinh và Lăng Thanh tiên sinh, chúng tôi đều vô cùng thưởng thức.

Tiếp đó, về việc lựa chọn nam chính cho 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》chúng tôi rất công bằng mà xét duyệt diễn viên thông qua thử kính. Chỉ có khi diễn viên tham gia thử kính thì đạo diễn mới có thể xem xét liệu người đó có thích hợp cho vai diễn này hay không.

Chúng tôi có ba lượt thử vai, cả ba lượt sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, lần nào cũng tôi cũng gửi thư mời thử kính đến Trần Hồng Minh tiên sinh, hy vọng cậu ấy có thể đến thử vai Hạ Triều Dương, nhưng Trần Hồng Minh tiên sinh trước sau như một, từ chối việc thử vai này.

Xuất phát từ trách nhiệm đối với nhân vật nguyên tác, đoàn phim vẫn luôn cân nhắc kỹ lưỡng sau cùng mới đưa ra quyết định từ bỏ việc mời Trần Hồng Minh tiên sinh.

Mà Lăng Thanh tiên sinh trong buổi thử vai ngày hôm đó có biểu hiện vô cùng xuất sắc, vì vậy đối với trách nhiệm lựa chọn cho nhân vật chính này, đoàn phim sau khi bàn bạc với nhau, đã quyết định tuyển dụng Lăng Thanh tiên sinh.

Một người thì là tiểu sinh lưu lượng, còn một người là kẻ mới đến không thể mới hơn, một trong hai nếu phải tuyển dụng, tôi nghĩ hẳn là đại đa số bộ phận người ở đây hẳn sẽ chọn người đầu tiên. Thế nhưng mà, chúng tôi lại chọn người sau.

Bởi vì 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》đối với chúng tôi mà nói, không đơn giản chỉ là một hạng mục điện ảnh, chỉ là công việc, mà đó còn lại tâm huyết là yêu thương của tất cả nhân viên đoàn phim.

Hành động này của chúng tôi, đương nhiên sẽ mất đi rất nhiều lượt ủng hộ, chúng tôi hiểu, nhưng chúng tôi cũng không thể từ bỏ tâm huyết cùng nhiệt tình của bản thân."

Kèm theo bài post của đoàn phim là ảnh tin nhắn WeChat cùng một cái GIF (ảnh động).

Ảnh WeChat tuy rằng bị thiếu mã ID và avt, thế nhưng từ nội dung của khung đối thoại vẫn nhận ra: Tổ tiết mục đã ngỏ ý cùng gửi thư mời đến Trần Hồng Minh, hy vọng anh có thể đến thử vai, nhưng đã bị Trần Hồng Minh cự tuyệt.

Còn GIF thì chính là hình ảnh đạo diễn ném cây quạt cho Lăng Thanh, sau đó Lăng Thanh tiếp được, thuận tay mở quạt ra, biểu cảm lúc đó trong nháy mắt đột nhiên thay đổi.

Hắn khẽ vẫy quạt, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Ngay lập tức, cư dân mạng lập tức bùng nổ.

"Biết ngay mà, tôi đang tự hỏi vì sao đoàn phim lại có thể tình nguyên thay Trần Hồng Minh bằng một người mới vào nghề, thì ra là do Trần Hồng Minh không muốn thử vai, đúng là làm giá mà!"

"Lợi hại nhỉ, chắc là cậu ta đang nghĩ bản thân mình hiện tại đang hot cho nên dù cậu ta không thèm đi thử kính thì đoàn phim cũng nhất định sẽ tuyển cậu ta, đúng là ảo ma Canada mà!"

(Ảo ma Canada thật ra là một từ chế giễu trên mạng mà Việt Nam mình bây giờ đang hot thôi, mình giải thích để cho một số bạn chưa hiểu.)

"Đúng là mấy thằng nhãi ranh đang nổi tiếng, lúc nào cũng nghĩ mình là nhất là nhất."

"Vãi chưởng, đoàn phim mời những ba lần cơ à? Người ta đã thành tâm như thế mà còn không mời được Trần Hồng Minh đến thử vai? Cậu ta coi bản thân là ảnh đế chắc?"

"Nè nè đằng ấy đừng vũ nhục ảnh đế có được không, ảnh đế người ta có làm sai cái gì à? Cô từng gặp loại ảnh đế nào chảnh chẹ như cậu ta chưa, tới mặt mũi cũng không muốn cho người ta."

"Lúc đầu, tôi cảm thấy đoàn phim của 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》 toàn là người mới, độ tin cậy không cao lắm. Hiện tại vì lần thanh minh này mà lộ ra ảnh chụp, đột nhiên cảm thấy mình có thể tin tưởng được! Không muốn đến thử vai thì không cần nữa, dù có nổi tiếng cũng không cần! Thái độ làm việc như này rất là ok luôn nha! +1 độ tín nhiệm!"

"Cái tôi quan tâm chủ yếu là thái độ của Trần Hồng Minh kia kìa, đoàn phim còn chưa định ra ai là nhân vật chính thì cậu ta đã ngả bài không thèm đi thử vai, nếu thật sự sau này cậu ta mà vào đoàn, nói không chừng mỗi ngày đều đến trễ về sớm, đạo diễn nói nặng một câu, cậu ta liền quay sang nháo không diễn nữa!"

"Đạo diễn anh minh, loại diễn viên mà có thái độ kiểu này, sớm nên đổi cậu ta đi!"

"Có ai để ý, Lăng Thanh thật ra rất được hay không, cái nụ cười lúc sau kìa, ôi má ơi đẹp trai vãi~"

"Tui nè tui nè, trước kia tui thấy Weibo của Lăng Thanh không có nỗi một tấm hình tự sướng, còn tưởng rằng người này lớn lên nhìn rất khó coi, không nghĩ tới thế mà là một tiểu soái ca, đúng là đẹp trai chết mất thôi!"

"Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy Lăng Thanh lớn lên còn đẹp trai hơn cả Trần Hồng Minh."

"Không những đẹp trai mà khí chất cũng tốt nữa, nhìn ảnh mở quạt kìa, huhu đẹp trai dữ thần!"

"Chừi ưi đỉnh quá đi, nhìn cái GIF này tui còn tưởng là Hạ Triều Dương từ trong tiểu thuyết bước ra nữa kìa, phong lưu đa tình lại anh tuấn tiêu sái!"

Giang cư mận trên Weibo không hết lời khen ngợi, diễn đàn bên kia cũng lật mặt xoay ngược lại hướng gió.

"Thật là hâm mộ 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》 , đoàn phim này rõ ràng là làm việc vô cùng nghiêm túc, có thể tình nguyện không cần lưu lượng cũng muốn đảm bảo nhân vật được chọn phải phù hợp với nguyên tác, huhu fan nguyên tác như tui thiệt hạnh phúc quá đi!"

"Chủ yếu là Lăng Thanh, người này quả thật là rất tuấn tú! Trước kia tôi còn tưởng cậu ta có kim chủ, được nhà đài nhét vào đoàn phim, lại còn không biết xấu hổ cướp vai. Hiện tại xem ra Lăng Thanh người ta thật sự vì qua thử kính mà được đạo diễn chọn vào vai Hạ Triều Dương."

"Tôi cũng cảm thấy như thế, nhìn cậu ấy cười kìa, còn có ánh mắt đó nữa, huhu y chang Hạ Triều Dương nguyên tác luôn, ba phần phong lưu, ba phần đa tình, người này diễn so với Trần Hồng Minh còn linh động hơn nhiều!"

"Cũng may là chưa tuyển Trần Hồng Minh, Trần Hồng Minh kia, kỹ năng diễn xuất quá tệ, tôi tình nguyện thay người mới."

"Tôi cũng cảm thấy người mới này quả thật không tồi chút nào, nhiều năm như vậy một nét diễn, tôi xem riết cũng mòn con mắt rồi, lần này thay một người mới tới đổi máu cũng không tệ."

"Fan nguyên tác nhà bên thiệt hâm mộ quá đi, tui hy vọng sau này tác phẩm mà tui thích được chuyển thể có thể gặp được đoàn phim có tâm như vậy!"

Lăng Thanh nhìn lượng fans Weibo của mình đang tăng lên một cách nhanh chóng, cùng với những lượt follow kia, bình luận trên Weibo của hắn cũng ngày một tăng.

Những bình luận mắng chửi của fans Trần Hồng Minh đều đã bị đè ép xuống, còn có người đi đường cũng vào đánh call cho hắn: "Anh đẹp trai cố lên!"

"Ca ca, anh nhất định phải diễn tốt Triều Dương của chúng tôi đó, chúng tôi tin ở anh!"

"Ca ca đẹp trai quá đi! Ca ca xông lênnnn!"

"Ca ca, anh không cần quan tâm fans của Trần Hồng Minh kia đâu, cứ tập trung diễn cho tốt là được!"

"Lót dép hóng ca ca hóa thành Hạ Triều Dương!"

Vân Hà thấy hướng gió đã thay đổi, hotsearch của Lăng Thanh cũng sắp on top 1, cuối cùng châm thêm một ngọn lửa nữa, liên hệ mấy account marketing để họ khuân vác chuyện này.

Một lúc sau, GIF Lăng Thanh tiếp quạt nhanh chóng được truyền tay nhau, nhiều người tò mò hỏi: "Ai đây? Đẹp trai thế, này là đang chụp hình tuyên truyền hả?"

Fans nguyên tác của 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》nghe thấy liền tích cực pr: "Đây là buổi thử vai nhân vật Hạ Triều Dương của 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》, tiểu ca ca này tên là Lăng Thanh, đóng vai nam chính Hạ Triều Dương, nếu bạn thích có thể xem nguyên tác trước, siêu đẹp trai, siêu ngọt ngào!"

Người qua đường kinh ngạc: "Chưa từng nghe qua tên Lăng Thanh này, nhưng mà tiểu ca ca đúng thật là rất tuấn tú, hẳn là người mới hả, đầu năm nay khó có được người mới nào đẹp trai như vậy, note lại đu thôiii!"

"Tiểu ca ca xoay quạt đỉnh quả, lần đầu tiên tui thấy có người xoay quạt mà đẹp trai vậy luôn ó, không hề giả trân như mấy phim kiếm hiệp 3 xu kia, đỉnh của chóp!"

"A a a, cái thần thái cổ phong này, tuy rằng ca ca không mặc đồ cổ trang, thế nhưng tui lại mạc danh cảm giác được khí tức cổ phong trên người ảnh, đẹp trai chết người mà!"

Người qua đường đi ngang Weibo của Lăng Thanh sôi nổi cảm khái ngạc nhiên, cùng thời điểm đó, Lăng Thanh bên này cũng đăng Weibo, thông báo:

Lăng thanh V: Xin chào mọi người, tôi là Lăng Thanh cũng là Hạ Triều Dương, tôi nhất định sẽ cố hết sức cho vai diễn lần này.

Fans nguyên tác cùng fans nhan sắc thấy hắn phát Weibo, liền nhanh chóng chạy tới dưới Weibo của hắn bình luận, đánh call bảo Lăng Thanh cố lên, ca ca đẹp trai quá đi.

Còn có một số fan nguyên tác có khả năng viết lách, viết dưới bình luận của Lăng Thanh, phổ cập cho hắn tính cách của Hạ Triều Dương, để hắn có thể diễn tốt nhân vật này.

Lăng Thanh nhìn bình luận của bọn họ, chậm rãi mỉm cười.

Một lúc sau, tác giả của 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》cũng chia sẻ bài post của đoàn phim trên Weibo, tỏ vẻ bản thân cũng vô cùng chờ mong, tán thành cách tuyển chọn diễn viên của đạo diễn.

"Tôi thật sự rất biết ơn những người tôn trọng vai diễn, cũng như tôn trọng nhân vật của tôi." Cô hàm súc nói.

Fans nguyên tác đọc xong những lời này, không khỏi càng thêm ái mộ Lăng Thanh.

Đối với các cô, cái người đến đi thử vai còn không muốn, thì làm gì có chuyện hắn ta sẽ tôn trọng vai diễn.

Nếu Trần Hồng Minh không tôn trọng nam thần của các cô, thì các cô cũng không có lý do gì để tôn trọng cậu ta.

Cho đến bây giờ, sau khi sôi nỗi bàn tán sự kiện công bố diễn viên chính thức của đoàn, thì chuyện này cũng đi vào hồi kết.

Không nghi ngờ gì, Lăng Thanh cùng đoàn phim song thắng.

Lăng Thanh thành công đem mình đẩy ra trước mặt công chúng, tự mình thu hút đám fans nguyên tác cùng fans nhan sắc.

Đoàn phim sau sự kiện này đã thành công tạo dựng cho mình hình tượng tốt đẹp trong lòng fans nguyên tác cũng như được hảo cảm của người qua đường.

Cả hai đều có lợi, người duy nhất chịu thiệt trong vụ này đại khái hẳn là cái người vừa mới biết mình bị mất vai diễn - Trần Hồng Minh.

Vân Hà cùng Lăng Thanh sau khi nói chuyện điện thoại xong, thì điện thoại cô reo lên lần nữa, là Trần Hồng Minh gọi tới.

Vân Hà không do dự mà bắt máy, hỏi: "Có chuyện gì?"

" Chị xem thông báo chính thức của《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》chưa? Nam chính không phải tôi mà là một thằng ất ơ nào đấy tên Lăng Thanh!"

Vân Hà bình tĩnh nói: "Biết chứ, Lăng Thanh là nghệ sỹ mới của công ty chúng ta."

Trần Hồng Minh khiếp sợ: "Chị biết?"

"Công ty ký kết nghệ sĩ mới, những người làm đại diện như tôi đương nhiên ít nhiều gì cũng biết một chút, bằng không đến lúc đó lũ lụt dập vào miếu Long Vương, đến người một nhà mà cũng không nhận ra nhau, này hẳn sẽ vô cùng xấu hổ."

(Ý là lỡ có drama xảy ra, người cùng công ty cãi nhầm nhau còn không biết thì hơi bị khó xử.)

"Vậy là chị biết chuyện 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》thay người?"

Vân Hà thở dài: "Trước kia tôi đã nói với cậu rồi, nếu cậu không mau chóng gia hạn hợp đồng với công ty, thì công ty rất có thể sẽ đổi người khác để thế cậu diễn vai này, thế nhưng cậu lại không tin, cậu cảm thấy sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, cho nên những gì tôi nói cậu đều để ngoài tai, bây giờ sao mà trách tôi được?"

Trần Hồng Minh nghe vậy, nhất thời bị nghẹn chữ ở cổ họng.

Vân Hà đúng là đã nhắc qua chuyện này với cậu, thế nhưng lúc ấy cậu cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra, bản thân mình đang là nghệ sĩ nổi tiếng nhất nhì của Thần Khởi, Thần Khởi bỏ lên người cậu biết bao nhiêu tâm huyết, sao có thể dễ dàng từ bỏ cậu được?

Hơn nữa, Thần Khởi còn muốn gia hạn hợp đồng với cậu, bộ này không để cậu diễn còn muốn để ai diễn nữa?

"Vậy sao lúc vừa hay tin, chị không nói gì với tôi vậy?" Trần Hồng Minh cả giận nói: "Chị Vân, bộ phim này Thần Khởi bỏ vốn đầu tư cũng không ít, tôi là nghệ sĩ nổi tiếng nhất Thần Khởi, bây giờ tôi bị cắt vai, chị có biết trên mạng người ta nói tôi như thế nào hay không? Chị ở Thần Khởi cũng coi như là người đại diện có danh tiếng, loại chuyện này xảy ra, chị không thấy hổ thẹn hả?"

Vân Hà bật cười, tự pha cho mình một ly trà sữa.

"Hồng Minh, chắc là cậu đã quên, tôi chỉ là người đại diện, không phải ông chủ của Thần Khởi, ông chủ muốn đổi người, tôi có thể ngăn được sao?"

Trần Hồng Minh cười lạnh: "Chức trách của người đại diện là tranh thủ tài nguyên cho nghệ sĩ, còn chị? Chị để mọi chuyện xong hết cả rồi mới cho tôi biết, Vân Hà, chị đây là không muốn giúp tôi nữa đúng không?"

Vân Hà cảm thấy tên này quả thật đúng là buồn cười, nếu không có cô, không có Thần Khởi đầu tư kịch bản điện ảnh cho cậu ta, không có Vu Thần đi mở cửa quảng cáo tìm đại ngôn, cậu ta có được ngày hôm nay sao?

Bây giờ còn không biết xấu hổi mà ăn nói kiểu đó?

"Xem ra cậu không những tìm được một một công ty tốt hơn, mà còn tìm được một người đại diện tốt hơn nhỉ?"

Trần Hồng Minh vẫn cao giọng kiêu ngạo: "Tôi vốn còn đang do dự, nhưng hiện tại xem ra, chị không còn khả năng mang tôi nữa rồi. Thời điểm tôi chưa nổi tiếng, chị chỉ cần nghe lời Vu Thần, cho tôi một ít tài nguyên là được, hiện tại tôi nổi rồi, Vu Thần không muốn cho tôi tài nguyên nữa thì chị cũng bất lực."

"Nhưng mà chuyện này cũng là lẽ thuờng thôi. Chị Vân, nếu chị thật sự có năng lực, thế sao mấy năm nay, nghệ sĩ dưới tay chị cũng chỉ có mình tôi nổi. Nói cho cùng là do chị vận khí tốt, vừa hay gặp được tôi, mèo mù gặp phải chuột chết, nhặt cái có sẵn. Chính tôi là người mang chị bay, không phải là chị nâng tôi đỏ."

(Bay/đỏ ở đây có thể hiểu là nổi tiếng.)

Vân Hà mỉm cười, uống một ngụm trà sữa: "Vậy cuối cùng là cậu không muốn cùng Thần Khởi gia hạn hợp đồng nữa có đúng hay không?"

Trần Hồng Minh đáp: "Tôi bị điên mới gia hạn hợp đồng với Thần Khởi, Vu Thần không phải là đem tài nguyên của tôi cho người khác hay sao? Vậy được, cứ để cho anh ta nâng người khác đi, đừng để đến lúc người thì nâng không nổi mà công ty lại đóng cửa trước, làm trò cười cho thiên hạ!"

"Ờ, biết rồi." Vân Hà tự lọc những câu vô nghĩa của cậu ta, không thèm quan tâm, nói: "Chúc may mắn nha."

Vân Hà nói xong, một bên ngắt điện thoại.

Ngu xuẩn! Cô thầm mắng trong lòng, con hàng này nếu rời khỏi Thần Khởi, sớm muộn gì cũng sẽ rơi đài.

Từ ngày đầu tiên Vân Hà dẫn dắt Trần Hồng Minh, liền biết thằng nhóc này không đủ thông minh.

Nhưng cũng không sao, giới giải trí vốn chính là như thế, ai cũng dựng cho bản thân một thiết lập tính cách riêng, cũng chẳng ai quan tâm tính cách thật sự của cậu là gì.

Vậy nên cô đã giúp Trần Hồng Minh tạo nên một thiết lập tính cách mới, khiến Trần Hồng Minh đối với bên ngoài luôn tỏ ra ôn nhu vui vẻ, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Diễn nhiều lần như thế, sợ là đến cả Trần Hồng Minh đều tự cho rằng, fans của cậu ra thích chính là con người thật của cậu ta.

Bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia lúc này của Trần Hồng Minh, thêm cả cái tính cách của cậu ta, không cần nghĩ Vân Hà cũng có thể tưởng tượng được đến lúc cậu ta sau này bị lật xe sẽ là cái bộ dạng gì.

Tư Duy đúng là một công ty lớn, nhưng cũng chính bởi vì đối phương là công ty lớn cho nên nghệ sĩ nổi tiếng dưới tay cũng rất nhiều, nhiều hơn hay ít hơn một người đối với họ cũng không quan trọng.

Những người đại diện có năng lực đương nhiên không thể nào đi theo cậu 24 giờ, thời thời khắc khắc mà nhắc cậu nên làm cái gì mới đúng, nên nói cái gì mới phải.

Loại người như Trần Hồng Minh, thật sự không thích hợp nhất chính là ở những công ty lớn như Tư Duy.

Vân Hà bĩnh tĩnh uống trà sữa, không hề bởì vì bị những lời nói của Trần Hồng Minh mà ảnh hưởng tâm tình của chính mình.

Mà phía bên kia, nữ chính Đàm Khả Dao của 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》cùng với nam thứ Chung Hoán đang cau mày tức giận vì sự xuất hiện của Lăng Thanh.

"Sao lại thế này, không phải trước kia đã nói nam chính là Trần Hồng Minh hay sao? Vì sao lại biến thành một người không biết từ đâu chui ra thế kia? Hả?"

Đàm Khả Dao đập bàn chất vấn người đại diện: "Tôi đẩy nhiều hoạt động lên như vậy, bỏ đi nhiều vai nữ chính của đoàn phim khác như vậy, để đổi lại phải diễn chung với kẻ tuyến 18000 như cậu ta hay sao? Bộ tôi đi làm từ thiện chắc?"

Người đại diện Trương Hâm của cô ta vội vàng khuyên nhủ: "Cô cũng biết nhà đầu tư của bộ phim này là Thần Khởi, mà Lăng Thanh chính là nghệ sĩ của Thần Khởi, lại thông qua thử vai của Lý đạo, chúng ta không có lý do gì khó dễ được cậu ta đâu."

"Thần Khởi điên rồi sao? Trần Hồng Minh nổi tiếng như vậy thì không cần, lại đi dùng cái thứ tuyến 18000 cũng không tìm ra như vậy? Bọn họ đúng là giỏi nhỉ, muốn lợi dụng tôi để nâng cậu ta à, mơ tưởng!"

Đàm Khả Dao nhìn người đại diện của mình: "Đi nói với đoàn phim, một là đổi nam chính thành Trần Hồng Minh, hai là tôi không diễn nữa."

"Trời ơi bà cô của tôi ơi." Trương Hâm đau đầu: "Cô giấy trắng mực đen cùng người ta ký hợp đồng rồi, lúc này mà bảo không diễn nữa, người bồi thường hợp đồng là bên mình đó!"

"Nhưng lúc tôi ký hợp đồng, nam chính là Trần Hồng Minh! Ai mà ngờ được đột nhiên gần đến ngày khai máy lại đổi diễn viên đâu cơ chứ!"

"Nhưng mà trong hợp đồng nó không có viết như vậy!" Trương Hâm bất đắc dĩ: "Trên hợp đồng chúng ta ký không có ghi nam chính bắt buộc là Trần Hồng Minh, cho nên bây giờ mà nháo lên, chúng ta không thắng được."

"Vậy tôi phải mang cái tên kia lên à?" Đàm Khả Dao cười gằng một tiếng: "Tôi hiện tại có thể coi là nghệ sĩ tuyến 2, vốn đang muốn cùng Trần Hồng Minh xào couple một đợt, sau đó trực tiếp lên tuyến 1, vậy mà bây giờ bắt tôi cùng cái tên tuyến 18000 kia diễn cùng? Nhìn tôi có giống như bị điên hay không hả? Mấy người đó làm ăn kiểu gì thế?"

Trương Hâm cũng không có cách nào giúp cô.

Ai cũng không ngờ gần khởi động máu lại phát sinh ra chuyện này, anh nhìn Đàm Khả Dao, một bên khuyên nhủ cô, một bên cân nhắc làm cách nào để tiền vi phạm hợp đồng ít đi.

Anh ta có cùng suy nghĩa với Đàm Khả Dao, đều cho rằng nếu không có Trần Hồng Minh, 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》trên cơ bản đã suy bại hết một nửa.

Mà Chung Hoán bên này lại bất đồng, cậu nổi giận đùng đùng nói: "Vì sao tôi lại không thể diễn nữa? Anh làm như tôi nhiều tiền lắm chắc? Nếu tôi không diễn, cái tên Lăng Thanh kia cho tôi tiền đóng vi phạm hợp đồng hay sao? Tôi không chỉ muốn diễn, tôi còn muốn diễn tốt nữa kìa. Đến lúc bộ phim này chiếu lên, anh chỉ cần đi mua mấy account marketing đi tung tin là kỹ thuật diễn xuất của tôi còn tốt hơn Lăng Thanh, nâng kỹ thuật diễn của tôi lên, để mọi người đều cho rằng bộ phim này bởi vì tôi vớt vát cho nên mới có được như ngày hôm nay!"

"Tôi không chỉ muốn được diễn, tôi còn muốn kỹ thuật của tôi đàn áp cậu ta, cái loại chỉ biết đi cửa sau chiếm lấy tài nguyên như vậy, tôi còn sợ cậu ta sao?"

Người đại diện cạn lời nhìn nghệ sĩ nhà mình đang lên cơn, nghĩ ngợi một hồi vẫn rót cho cậu ta ly nước ấm: "Khí đại thương thân, uống nhiều nước ấm đi."

(Khí đại thương thân: Tức giận quá ảnh hưởng sức khỏe."

Chung Hoán cầm lấy uống một hơi hết nước trong ly: "Thêm ly nữa!"

Người đại diện: . . . .

Người đại diện đành phải yên lặng lấy tiếp cho cậu một ly nữa.

Sự kiện này xảy ra, có nhà thì vui nhưng cũng có nhà thì đang vô cùng sầu não, Đàm Khả Dao cùng Trần Hồng Minh bên này rầu muốn chết, hận không thể đập đầu chết cho rồi, còn Lăng Thanh thì ngược lại, nằm ở nhà vui vẻ đọc kịch bản.

Không thể không nói, Hạ Triều Dương trong tác phẩm này đúng là một nhân vật thú vị, cũng khó trách hầu hết fans nguyên tác trên Weibo đều là fans của Hạ Triều Dương.

Thời điểm Vu Thần trở về nhà, vừa hay nghe thấy Lăng Thanh đang đọc lời thoại, vừa thấy anh vào cửa, hắn khẽ cười: "Anh về rồi à?"

Vu Thần đi đến gần hắn: "Cậu có ổn không?"

"Tôi có gì mà không ổn?" Lăng Thanh hỏi ngược lại.

Vu Thần có chút lo lắng, anh đã xem những kẻ trên mạng kia không tiếc lời chửi bới Lăng Thanh, vì vậy an ủi nói: "Làm minh tinh chính là như thế, có người khen cũng có người chê, có nhiều người xấu tính hơn thậm chí còn mắng cậu, cho dù không phải minh tinh đi nữa cũng thế, ngay cả tôi và Vân Hà, đều không minh tinh nhưng ít nhiều cũng bị dính đến, cũng có một số fans hằng ngày đều chửi mắng chúng tôi trên mạng, vậy nên cậu không cần quá để ý."

Lăng Thanh lúc này mới hiểu là anh đang nói đến sự việc ở trên mạng.

"Không có việc gì, tôi không có để ý đâu mà." Hắn cười xòa.

Vu Thần xác định hắn thật sự không bị ảnh hưởng bởi những lời tiêu cực kia, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

"Nhưng mà nếu anh nguyên ý an ủi tôi, tôi đây nhất định sẽ càng không để ý đến lũ người kia." Lăng Thanh trêu anh.

Vu Thần khó hiểu: "Cậu muốn an ủi như thế nào?"

Lăng Thanh kề sát người vào anh, gạ gẫm nói: "Cục cưng à, tôi sắp phải đi quay rồi, anh xem, chúng ta cũng đã kết hồn được một thời gian dài, có phải là nên thực hiện một chút nghĩa vụ vợ chồng hay không?"

Vu Thần nhìn ánh mắt của hắn, anh nghĩ hẳn người này đang trêu chọc mình, chứ không dám làm gì đâu, vậy nên anh nở nụ cười đáp lại: "Cũng được."

"Vậy đêm nay nha!" Lăng Thanh đề nghị.

Vu Thần cười khẽ: "Ừ, được."

Lăng Thanh híp híp mắt, trên mặt toàn là ý cười, trong lòng thì lại đang điên cuồng gõ bàn tình toán, làm thế nào mới có thể đem Vu Thần đè xuống.

Nhưng mà hắn dù có tính toán cả đêm đi nữa cũng dường như chẳng có tác dụng gì.

Tối đến, Vu Thần một lần lại một lần nữa thành công ngăn chặn con mèo nhỏ của mình đang cố tấn công anh.

"Anh buông tay." Lăng Thanh bất mãn.

Hắn nhìn Vu Thần, trong lòng tràn ngập oán niệm, đờ mờ xuyên thư rác rưởi, đờ mờ hào quang nhân vật chính rác rưởi, có bản lĩnh thì nhảy ra khỏi sách rồi mình đánh tiếp! Đây rõ ràng là gian lận đó có biết không?

Vu Thần nhìn người nào đó đang xù lông, cười khẽ: "Chúng ta đầu giường đánh nhau xong rồi, có phải nên xuống cuối giường hay không?"

(Nguyên câu: Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.)

"Ai thèm làm lành với anh!" Lăng Thanh trừng mắt.

Vu Thần cũng không tức giận, ôn nhu nói: "Phu nhân năm lần bảy lượt nhắc nhở anh phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nếu anh vẫn tiếp tục không thõa mãn, như vậy anh không phải là người

chồng tốt, vậy nên, anh quyết định, hôm nay nhất định phải đè phu nhân ra làm."

Vu Thần nói xong liền bắt đầu cởi quần áo hắn.

Lăng Thanh sửng sốt, giằng nửa ngày cũng không ra được, luôn miệng xin hàng: "Chờ, chờ đã Cá Nhỏ, hôm nay không được đâu. anh buông tôi ra trước đã."

"Có cái gì mà không được? Không lẽ em còn muốn tìm ngày hoàng đạo, tắm gội dâng hương trước khi chúng ta đàm luận chuyện chăn gối à?"

Lăng Thanh lắc đầu, hắn chỉ nghĩ muốn tìm một ngày hoàng đạo để chuốc say Vu Thần, sau đó mới tính tới chuyện chăn gối.

"Hôm nay mệt lắm, không muốn làm đâu."

"Không liên quan." Vu Thần cười nói: "Em chỉ cần nằm yên đó là được rồi, anh sẽ phụ trách xuất lực."

Lăng Thanh: . . . .

Cái vấn đề là tui không muốn nằm yên đó biết chưa?

"Hôm nào đi, hôm nay không được đâu."

Lăng Thanh khó có được một hôm biết làm nũng, lấy lòng nói: "Cá Nhỏ, anh tốt nhất mà."

Vu Thần cảm thấy hắn đúng là rất kỳ quái, lúc đùa giỡn, gạ gẫm mình thì rất hăng, nhưng khi đao thật làm thật thì lại tỏ ra lúng túng.

"Người ta là Diệp Công thích rồng, còn em là Lăng Công thích xe, hử?" Anh nói: "Bình thường không phải lúc nào cũng ồn ào rất lợi hại hay sao, hiện tại thật sự muốn cùng em lái xe thì em lại không chịu."

(Diệp Công thích rồng:

Tương truyền xưa có ông Diệp Tử Cao (tức Diệp Công) rất thích rồng: trên móc đai áo cũng khắc rồng, trên bình rượu, chén rượu cũng khắc rồng, rèm cửa, cột nhà đều có điêu khắc các hoa văn về rồng... Ông ta yêu thích rồng như thế này đã thành nghiện rồng. Rồng thật trên trời biết chuyện và lấy làm cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công.

Đầu rồng gác lên cửa sổ mà nhìn vào, đuôi rồng thì thò vào phòng khách. Diệp Công vừa nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa! Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng mà thôi!

Ý của Vu Thần: Lăng Thanh giống như ông Diệp Công kia vậy, lúc nào cũng tỏ ra là thích rồng, nhưng khi rồng tới thật thì lại sợ hãi; Lăng Thanh lúc nào cũng tỏ ra là muốn lên giường với Vu Thần nhưng khi làm thật thì lại dùng dằng mãi không chịu.)

Vô nghĩa! Tui nói muốn lái xe tức là muốn làm tài xế! Con mẹ nó ai mà muốn làm xe hả?

"Em không phải là không muốn, em chỉ cảm thấy, thân phận của chúng ta hẳn nên thay đổi một chút." Lăng Thanh lựa lời khuyên nhủ: "Cá Nhỏ, anh xem xem, anh lớn lên đẹp như vậy, sao có thể làm tài xế được, như vậy quá mệt nhọc, vẫn là để em đi."

Vu Thần cười khẽ: "Cưng à, em đừng khiêm tốn nữa, em ở trong mắt anh mới là đẹp nhất~"

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cố ý khịt mũi, ngữ khí bi thương: "Anh không yêu em sao? Không thể vì em mà nằm dưới hả?"

Vu Thần hỏi ngược lại: "Vậy em có yêu anh không? Có nguyện ý nằm dưới hay không?"

Lăng Thanh: "Em hy vọng anh có thể yêu em nhiều hơn em yêu anh."

Vu Thần dựa sát vào hắn: "Được, nhưng không phải ở phương diện này, thế nên để bồi thường thì lúc anh đi vào trong em, sẽ yêu em nhiều thêm chút nữa."

Lúc anh nói, cố tình nhấn mạnh cụm từ: "Đi vào trong".

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cảm thấy hai người bọn họ quả đúng là quá plastic, cả hai đều không nguyện ý vì đối phương mà nằm dưới!

Đúng là tuyệt phối mà!

(Ý Lăng Thanh vì cả hai đều có chung ý tưởng là làm công cho nên cả hai vô cùng hợp ý nhau.)

"Ngủ đi." Lăng Thanh khuyên nhủ: "Ngủ rồi trong mộng thì cái gì cũng có."

Vu Thần không quá nguyện ý: "Không làm thật à?"

"Không làm!" Lăng Thanh nghiêm khắc cự tuyệt: "Trừ khi anh với cái XX đó của anh kết hôn với nhau!"

Vu Thần: . . . .

Vu Thần tự cảm thấy bản thân không có sở thích biến thái như vậy.

Anh thả lỏng tay đang nắm lấy tay Lăng Thanh, nhìn Lăng Thanh nhanh chóng giằng ra chui vài chăn, tiếc hận thở dài.

"Hôm nay không làm, vậy khi nào mới làm?" Vu Thần cố truy hỏi.

"Khi nào mà anh nguyện ý bị đè!" Lăng Thanh đáp.

Vu Thần bất mãn kéo vai để hắn quay mặt qua nhìn mình: "Nói chuyện đàng hoàng đi."

"Không nói chuyện đàng hoàng hồi nào?"

"Nếu cậu cứ như vậy, tôi cảm thấy chọn ngày làm gì, chi bằng để hôm nay, nhân lúc còn sớm nên chấm dứt dây dưa mãi như vậy đi."

Vu Thần nói xong liền chuẩn bị xốc chăn lên.

Lăng Thanh hoảng sợ, từ những kinh nghiệm trước kia, hắn đã có kết luận, ở trong quyển sách này, hắn vĩnh viễn không thể đánh lại Vu Thần, cái người mang trên mình hào quang nhân vật công chính.

Nói cách khác, Vu Thần mang trên mình hào quang cùng thiết lập sẵn là công cho nên không có khả năng là thụ, hai người nếu sau này ở bên nhau, sớm hay muộn người bị đè vẫn là hắn.

Lăng Thanh lại cảm thấy muốn ly hôn cmn cho rồi.

Hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay Vu Thần, đại trượng phu co được dãn được, trước tiên đem nguy cơ bây giờ dời đi một ngày khác rồi hẵng nói tiếp!

"Hôm nào đi." Lăng Thanh sử kế hoãn binh: "Anh cho tôi một thời gian tiêu hóa, làm công tác xây dựng tâm lý đã."

"Bao lâu?" Vu Thần hỏi.

"Nửa năm?" Lăng Thanh đáp.

Nửa năm sau, là thời hạn cả hai ly hôn, đường ai nấy đi rồi.

Vu Thần sao có thể không biết suy nghĩ của hắn được chứ.

Ban đầu, anh không có hứng thú với Lăng Thanh, nhưng hắn thường xuyên trêu chọc anh, đến uống say cũng muốn gạ gẫm anh cùng hắn bạch bạch bạch.

Hiện tại anh đối với Lăng Thanh có hứng thú, thì Lăng Thanh lại không bằng lòng lên giường với anh.

Nửa năm? Nửa năm sau ai mà biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?

"Quá dài." Vu Thần nói: "Nửa tháng."

Lăng Thanh: ! ! ! !

Có mơ cũng đừng bay cao như vậy!

"Ba tháng!" Hắn nói.

"Một tháng." Vu Thần mặc cả.

"Đủ rồi nha!" Lăng Thanh khuyên anh: "Làm người thì phải biết đủ!"

"Đúng vậy, làm người phải thấy đủ." Vu Thần kề sát vào hắn: "Người khác lúc tân hôn, không biết đồng sàng cộng chẩm* bao nhiêu lần, nói không chừng đến con cũng đều có rồi."

(Đồng sàng cộng chẩm: Ngủ chung.)

Lăng Thanh: ! ! ! !

"Ai con mẹ nó muốn sinh em bé với anh." Lăng Thanh chột dạ nói: "Anh muốn thì anh tự sinh đi!"

Vu thần nghe vậy thì cúi đầu nhìn bụng nhỏ của hắn.

Lăng Thanh thẹn quá hóa giận, duỗi tay che bụng mình lại: "Nhìn cái gì mà nhìn."

"Xem thử trong bụng cậu có con của chúng ta hay không."

"Anh mới có con ấy! Còn là song sinh nữa kìa!"

Vu Thần cười khẽ, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.

Lăng Thanh tức giận véo eo anh, thấy không đủ còn véo đến hai cái.

Vu Thần nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của hắn, nhịn không được cúi đầu xuống hôn hôn: "Cũng chưa có làm cho cậu sinh em bé thật mà, sao lại tức giận như thế?"

"Nghĩ cũng không được!" Lăng Thanh hung hăng nói.

Vu Thần nhìn người nào đó đang xù lông hung dữ, đột nhiên có chút tò mò, không biết nếu bọn họ thật sự có con, thì đứa con đó sẽ giống ai hơn? Là giống anh hay là giống Lăng Thanh?

Anh khẽ siết chặt eo của hắn, ôn nhu nói: "Thật sự không được sao?"

"Không . . ."

Lời còn chưa nói xong, Lăng Thanh đã bị Vu Thần chặn miệng, âu yếm hôn lên.

Hắn khẽ cắn anh một cái, Vu Thần cười cười, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Thật sự không được à?"

"Không . . ."

Lại không thể nói xong một cậu hoàn chỉnh, miệng đã bị mút đi.

Lăng Thanh cạn lời, trừng mắt nhìn tên biến thái trước mặt mình, có thể để cho người ta nói hết hay không? Ngày thường cũng đâu thấy anh thích hôn tôi tới vậy!

Vu Thần nhìn hắn trợn tròn mắt nhìn mình, nhất thời lại không nhịn được, bật cười.

Trong mắt anh lộ rõ sự vui vẻ, khi cười lên cả gương mặt bình thường luôn trầm tĩnh kia dường như tươi tắn lên không ít, như cành hoa luôn e ấp, nay lại nở rộ vào đầu tháng ba.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.*

(Trích từ thơ "Đào yêu 1"

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia.

Dịch nghĩa:

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.)

Lăng Thanh nhìn anh cảm thán, người này, đúng là quá đẹp!

Vu Thần thấy hắn chằm chằm nhìn mình, ôn nhu mỉm cười, khẽ chạm chóp mũi mình lên hắn, nhỏ nhẹ như đàn hương, nói: "Nghĩ lại đi, làm một lần thôi được không?"

Lăng Thanh: ! ! ! !

Lăng Thanh cảm giác, tim của mình như bị bắn xuyên qua.

Mẹ nó! Đúng là người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Cứ như này ai mà đỡ cho nổi.

Đừng nói muốn có em bé, cho dù bây giờ Vu Thần muốn hắn vì yêu mà đánh trống rút lui, lập tức bị đè, nói không chừng hắn cũng sẽ đáp ứng, không những đáp ứng mà còn đánh trống những hai lần nữa kìa! Không thì nhiều lần hắn cũng đánh!

Lăng Thanh "Hừ" một tiếng, không nói gì.

Vu Thần thấy bộ dạng này của hắn liền biết người này không thật sự tức giận.

Anh giơ tay tắt đen, đem Lăng Thanh kéo vào trong ngực ôm ôm, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, nói không chừng trong mộng, chúng ta thực sự sẽ có hai đứa nhỏ bầu bạn."

"Được rồi nha." Lăng Thanh nhéo nhéo tay anh.

Vu Thần cười khẽ, để mặc hắn nhéo, chỉ là trong lòng có hơi đáng tiếc.

Anh cùng Lăng Thanh đều rất thích có em bé, nhưng có lẽ, cả đời này hai người cũng sẽ không thật sự có một đứa con của chính mình.

Anh nghĩ đến lúc nãy Lăng Thanh nhìn có vẻ rất buồn bực, sợ lời nói vui của mình khi nãy làm cho Lăng Thanh ý thức được điều này, khiến hắn trong lòng khó chịu.

Nghĩ thế, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng giận nữa, khi nãy tôi trêu cậu thôi, có con hay không cũng không sao cả, có cậu vẫn quan trọng hơn."

Lăng Thanh không nghĩ đến anh đột nhiên sẽ nói những lời này, hơi sững sốt một chút.

Cậu giương mắt, nương theo bóng đêm mà nhìn thoáng qua Vu Thần, trong bóng tối mờ mịt đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến hình dáng gương mặt của anh.

Vu Thần dường như là cảm nhận được hắn đang nhìn mình, khẽ cúi đầu hôn lên trán Lăng Thanh: "Tôi nuôi cậu là đủ rồi."

Lăng Thanh im lặng không đáp.

Hắn đột nhiên ý thức được, Vu Thần thật sự rất nghiêm túc, dụng tâm muốn cùng hắn duy trì mái ấm này.

Anh thật sự rất nỗ lực để nhớ rõ từng câu mà hắn nói, vụng về học tập cách để duy trì hòa khí, tình cảm giữa hai người.

Cho nên từ sau khi từ nhà ba mẹ trở về, Vu Thần chủ động dọn đến phòng của hắn; đồng ý cho hắn làm diễn viên; đưa hắn đến công ty làm việc.

Cũng vì thế mà anh ấy mới nghĩ đến tương lai của bọn họ, nghĩ đến chuyện con cái sau này.

Tuy rằng anh không nói, nhưng lại rất tận tâm tận lực hoàn thành nghĩa vụ của một người đàn ông trong gia đình.

Anh chưa từng có tính toán là sẽ cùng hắn ly hôn, cũng căn bản không tin việc mình nói nửa năm sau sẽ ly hôn, bởi anh đã sớm nhận định, bọn họ nhất định đã ở bên nhau, cho nên anh mới chỉ quan tâm về việc cố gắng giữ gìn đoạn hôn nhân này.

Lăng Thanh nghĩ đến đây thì ngưng lại, cái gì cũng không thể thốt ra lời.

Hắn không như Vu Thần, sẽ suy nghĩ sâu xa đến vậy, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy, mình với Vu Thần có thể thử một chút để tiến xa hơn.

Nếu như thích hợp, hai người có thể ở bên nhau; nếu không, thì nửa năm sau có thể đường ai nấy đi.

Cho nên hắn mới không muốn bị Vu Thần đè, càng không muốn sinh em bé.

—— Hắn đối với con của bản thân và Vu thần không có trông ngóng, cũng không có mong đợi.

Tư tưởng của hắn còn dừng lại ở việc bản thân là một người đàn ông, vì sao phải sinh con?

Hắn cũng không ý thức được về chuyện vì bản thân có thể sinh em bé, Vu Thần và hắn sẽ cùng nhau tạo ra kết tinh tình yêu của hai người, tạo ra đứa con chân chính của riêng họ.

Hắn yên lặng ôm chặt người trước mặt, không hiểu vì sao, trong nháy mắt lại có chút thổn thức.

Vu Thần rõ ràng đã động tâm với mình, mà hắn, lại chưa thật sự yêu Vu Thần —— ít nhất là tình cảm của hắn đối với anh, không bằng một phần tấm lòng anh giành cho hắn.

Lăng Thanh ở trong lòng khẽ thở dài, siết chặt tay ôm anh.

Buổi tối ngày hôm đó, Lăng Thanh nằm mơ, hắn mơ thấy chính mình giống như là đang mang thai.

Vu Thần hỏi hắn: "Sao bụng em lại lớn như vậy?"

"Mang thai thì sao mà không lớn cho được?" Hắn dỗi anh.

Vu Thần gật gật, bắt đầu công cuộc dưỡng hắn như dưỡng heo, hận không thể đem tất cả những gì tốt nhất đều dành cho hắn.

Nhưng mà một ngày lại hai ngày trôi qua, đến một năm hai năm sau, bụng của hắn càng ngày càng lớn, mà em bé thì không chịu chui ra.

Vu Thần lại hỏi: "Không phải là em đang mang bầu Na Tra đấy chứ?"

Lăng Thanh trong mộng cũng cảm thấy có khả năng: "Hay là anh lấy kiếm bổ ra xem?"

Vu Thần ngay lập tức biến ra một thanh kiếm, bổ từ trên xuống dưới, trong nháy mắt trên mặt đất xuất hiện bảy đứa nhỏ, có cả nam lẫn nữ, âm thanh lảnh lót kêu: "Ba ba, ba ba."

Vu Thần: "Bảy anh em hồ lô?" (Phim hoạt hình Hồ Lô biến)

Lăng Thanh: "Bảy nàng tiên?" (Truyện cổ tích bảy nàng tiên)

Bọn nhỏ: "Ba ba, ba ba, ba ba~"

Ngốc ba ba Vu Thần vui vẻ tay trái ôm một bé, tay phải ôm một bé, đằng sau còn cõng thêm một bé béo béo.

Lăng Thanh: . . . .

Những đứa bé ngồi dưới đất thấy Vu Thần không còn tay nào nữa, một đám con nít thò tay đòi Lăng Thanh ôm.

Lăng Thanh bị bọn họ ồn ào đến mức đau cả lỗ tai, đột nhiên giật mình tỉnh mộng.

"Mơ thấy gì mà ngủ cứ kêu ba ba vậy?" Vu Thần hỏi.

Lăng Thanh: ! ! ! !

Lăng Thanh tỏ vẻ bình tĩnh nhìn anh: "Tôi bảo là ôm một cái, chứ không phải ba ba."

Vu Thần cười cười: "Muốn được ôm à?"

"Ai mà muốn!" Lăng Thanh còn đang đắm chìm trong thế giới bản thân có thể sinh bảy đứa con kia, trong lòng tràn ngập chữ đờ mờ.

Vu Thần nhìn hắn cau mày nằm trên giường, khẽ cong lưng ôm hắn, nhẹ giọng nói: "Được rồi, cho cậu."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh tức thì không biết nên nói gì.

Hắn nhìn Vu Thần, lại nghĩ tới tâm tình của chính mình tối hôm qua, nhỏ giọng hỏi: "Cá Nhỏ, anh thích tôi đúng không?"

Vu Thần hơi sửng sốt.

Ngay sau đó anh thu tay lại, bình tĩnh nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Anh cúi đầu bình tĩnh chỉnh cà vạt trên cổ lại cho ngay ngắn, im lặng không nói gì, chỉ là lỗ tai ửng đỏ, so với chủ lại càng thành thật hơn.

Lăng Thanh nhìn anh, sao có thể không biết người này chỉ đang mạnh miệng, nhất định là đang đợi mình nói thích anh trước.

Hắn duỗi tay, từ phía sau ôm lấy Vu Thần, dán eo lên lưng, cảm độ nhiệt độ trên cơ thể anh.

Ôm được một lúc lâu sau, Lăng Thanh mới mỉm cười, buông tay ra nói: "Đi làm đi, vài ngày nữa tôi cũng phải đi làm rồi."

Vu Thần cười khẽ, đưa tay nhéo mặt hắn rồi mới đi vào nhà vệ sinh.

Vu Thần đi làm không bao lâu thì Lăng Thanh cũng rời giường mà xem kịch bản.

Trong lúc xem kịch, hắn nhận được điện thoại của Vân Hà gọi đến, cô nói nữ chính của bộ 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》xích mích muốn rời khỏi đoàn, không chịu quay bộ này nữa.

"Đoàn Khả Dao tâm cao khí ngạo, không muốn cùng một tân nhân như cậu đóng phim, chuyện này cũng là điều bình thường mà thôi.

"Chị cảm thấy cô ta quậy lớn như vậy thì có thể thành công rút khỏi đoàn phim hay không?" Lăng Thanh hỏi.

"Bản thân cô ta cùng người đại diện đã quyết ý muốn đi rồi, hiện tại ngay tại đoàn phim xé mặt nhau như vậy, phỏng chừng đến cuối cũng sẽ lựa chọn bồi thường tiền rồi chạy lấy người thôi." Vân Hà suy đoán.

"Vậy thì cứ yêu cầu tổ chức thử kính vai nữ chính một lần nữa vậy."

"Không cần đâu." Vân Hà nhẹ giọng nói: "Vì cậu là vợ ông chủ, nên đãi ngộ so với những diễn viên khác không giống nhau, hôm nay Vu tổng sau khi nghe Hoắc tổng báo cáo về chuyện này, đã để Hoắc tổng đi liên hệ với Tần Nhạn Dư. Nếu Đàm Khả Dao rời đi, vậy thì Tần Nhạn Dư sẽ đến để bổ sung vị trị của cô ta, trở thành nữ chính của bộ phim."

"Tần Nhạn Dư?" Lăng Thanh nhỏ giọng gần như thì thào.

Cái tên này, hắn đã nghe qua.

Đây là tiểu hoa đán nổi tiếng trong giới giải trí, nữ minh tinh tuyến đầu, diện mạo thanh thuần, khi khóc lên lại nhu nhược đến động lòng người, nổi danh được người người biết đến là hoa lê trong mưa, là nữ thần trong lòng các trạch nam cùng các sao nam.

Chỉ tiếc, trong lòng nữ thần đã sớm có người khác rồi, Tần Nhạn Dư ngay lần đầu tiên nhìn thấy Vu Thần, đã trúng tiếng sét ái tình.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn biết đến cái tên này.

Trong nguyên tác, Tần Nhạn Dư chính là nữ phụ ác độc, mỗi lần xuất hiện đều dùng lời lẽ độc địa để châm chọc nguyên chủ, luôn cảm thấy nguyên chủ không xứng với Vu Thần.

Nguyên chủ bởi vì Tần Nhạn Dư tiêm nhiễm châm chọc khiêu khích, vậy nên càng thêm quá khích, khiến cho Vu Thần cùng hắn ngược nhau đến 800 trận.

Lăng Thanh nghĩ tới như thế, không khỏi bật cười, hắn cố ý hỏi Vân Hà: "Chị cảm thấy Tần Nhạn Dư thay thế bổ sung cho Đàm Khả Dao là chuyện tốt hay xấu?"

Vân Hà thật lòng nói: "Về công, đây đương nhiên là một chuyện tốt, Đàm Khả Dao chỉ là nghệ sĩ tuyến 2, nhưng Tần Nhạn Dư thì lại là tuyến 1, tuyến 2 đi nhưng được tuyến 1 bù đắp lại, chuyện này có lợi cho chúng ta. Thêm nữa cả hai người đều là nghệ sĩ ở chung một công ty, có chuyện gì cũng sẽ phối hợp với nhau tốt hơn.

"Còn về tư?"

Vân Hà đột nhiên khụ một tiếng: "Về tư thì. . . .theo thông tin không đáng tin cậy, thật ra nó chỉ là lời đồn đãi thôi, là Tần Nhạn Dư hình như đối với Vu tổng có tình cảm không bình thường, cho nên là. . . ."

Lăng Thanh thấy cô không hề giấu giếm gì với mình, lúc này mới hoàn toàn yên tâm mà tin tưởng Vân Hà.

Người đại diện là người thân nhất bên người nghệ sĩ, đồng thời đó cũng là con dao bất ổn nhất bên cạnh nghệ sĩ.

Đa số đạo diễn và nhà đầu tư nếu muốn mời nghệ sĩ tham gia hạng mục của mình, đều sẽ không liên hệ trực tiếp với người nghệ sĩ đó, mà là liên hệ với người đại diện.

Vì thế, giữa một người đại diện trung thành, toàn tâm toàn ý thành thật với nghệ sĩ của mình và một người đại diện luôn che giấu tâm tư không chịu nói sự thật với nghệ sĩ vì tư lợi của bản thân, nhất định sẽ đem đến cho người nghệ sĩ đó sự khác biệt như trời với đất.

Lăng Thanh không phải là không tín nhiệm Vân Hà, chỉ là hắn cùng cô mới chỉ gặp mặt nhau có một lần thôi, tuy hắn thừa nhận năng lực làm việc của Vân Hà rất mạnh, nhưng hắn cũng muốn nhìn thử một chút, liệu người này có thật sự toàn tâm đối với mình thắng thắn thành thật hay không.

Điều làm người kinh hỉ chính là, cô không có ý muốn giấu giếm chuyện gì với Lăng Thanh, cho dù là điều riêng tư khó xử nhất.

"Em hiểu rồi." Lăng Thanh nói.

"Thế nhưng đây chỉ là lời đồn đãi, chưa chắc đó là sự thật."

Lăng Thanh cười khẽ, không, đây là thật đó, so với ngọc quý còn muốn thật hơn.

Nhưng mà hắn cũng không nói gì, chỉ "Ừ" một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Bên kia, Vu Thần đang làm việc thì nhận được điện thoại của thư ký: "Vu tổng, tiểu thư Tần Nhạn Dư muốn tìm anh."

Vu Thần nghĩ đến hôm nay Hoắc Kỳ báo cáo về tình hình của nữ chính đoàn phim《Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》, bình tĩnh nói: "Để cô ấy vào đi."

Một lúc sau, cửa văn phòng bị đẩy ra, người tiến vào là một cô gái xinh đẹp với chiếc váy liền áo màu vàng bười.

Cô lớn lên xinh đẹp như hoa, gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt sáng ngời như sao.

Cô nhìn Vu Thần, đôi mắt không tự giác được khẽ cong lên, giọng nói ôn nhu như được bọc đường: "Chào anh, Vu tổng."

---------------------------------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói: Edit xong chương này muốn lòi trĩ cmnl, má ơi dài kinh khủng khiếp, lạy trời tác giả đừng nổi hứng như vậy nữa, buông tha đi, cột sống này không thể chịu nổi nữa rồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện