[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]
-----------------------------------------------------------------------------------
Tiểu Lưu còn tưởng là có chuyện gì vui cơ chứ, không ngờ đáp án chỉ có thế.
Cậu thành thật nói: "Anh Lăng, anh lớn lên đúng là rất đẹp mà, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Lăng Thanh nhìn cậu: "Cảm ơn nha."
"Không cần khách khí." Tiểu Lưu sờ sờ đầu.
Nhưng mà: "Anh Lăng, sao anh không cười?"
Lăng Thanh không nghĩ tới cậu sẽ hỏi cái này, hắn nhìn cậu mỉm cười.
"Cậu không hiểu." Hắn nói.
Vu Thần khen hắn đẹp, so với người khác khen, đương nhiên không giống nhau.
Hắn thích Vu Thần khen hắn, nhưng còn những người khác có khen hay không, cũng không quan trọng.
Lăng Thanh nghĩ nghĩ, sau đó quay sang tiếp tục nhắn tin với Vu Thần:【Khi nào anh đến thăm ban tôi?】
Vu Thần:【Chờ thêm hai ngày nữa đi.】
Vu Thần:【Tôi bên này sắp tra ra được em trai cậu là ai rồi. Còn đang đợi xác nhận bước cuối nữa, chờ xong xuôi tôi liền qua tìm cậu, thuận tiện đem chuyện của em trai cậu nói cho cậu nghe.】
Lăng Thanh không nghĩ nhanh vậy đã có tin tức:【Được, tôi ở đây chờ tin anh.】
Vu Thần:【Được.】
Mà bên kia, Tô Việt dựa vào ghế sô pha trong quầy bar, hai tay nhanh nhẹn xào bài Poker phát ra âm thanh "Xoạch xoạch ——".
"Anh Việt, con thỏ nhỏ của anh đâu rồi? Mấy ngày nay sao không thấy cậu ta đến tìm anh?" Có người hỏi.
Tô Việt khẽ cười, mang theo chút tà khí, trong ánh đèn mập mờ kia, có phần mị hoặc, đáp: "Cậu ta đang trốn tôi."
"Còn dám trốn anh?" Đối phương cười khẩy vài tiếng: "Hay là anh Việt làm ra chuyện gì không nên làm hả?"
"Làm gì có đâu." Tô Việt bình tĩnh chia bài, nhẹ giọng nói: "Đại khái là Vu Thần kết hôn, cậu ta không cam lòng muốn vãn hồi lại với Vu Thần."
Đối phương nghe vậy, cười nhạo một tiếng: "Anh Việt, anh như vậy là không được đâu nha, làm ăn gì mà để cho con thỏ nhỏ của mình trong lòng vẫn còn Vu Thần thế hả?"
"Đúng vậy anh Việt, anh có thể nhẫn được sao?"
(Nhẫn trong nhẫn nhịn.)
"Không nhẫn được." Tô Việt buông bài Poker xuống: "Vậy không bằng khiến cho cậu ta ngoan ngoãn trở về đi."
"Anh tính làm gì cậu ta?"
Tô Việt cười cười: " Tất nhiên là để cho cậu ta phát hiện ra rằng tôi là người duy nhất cậu ta có thể dựa vào."
---------------------------------
Lăng Bạch cầm di động, do dự một lúc lâu rồi cất điện thoại vào túi.
Cậu muốn gọi điện thoại cho Vu Thần, nhưng cậu biết anh sẽ không bắt máy.
Lăng Bạch buồn bực thở dài, nếu biết được chuyện này sớm hơn thì cậu đã không nói những lời đó.
Bây giờ thì hay rồi, Vu Thần thật sự không để ý tới cậu nữa, lại còn mở miệng ngậm miệng đều là Lăng Thanh, phiền muốn chết.
Lăng Bạch chỉ cần nghĩ đến việc cái đùi to của mình bị Lăng Thanh cướp mất là cảm thấy tức không chịu được.
Nhất là sau khi Lăng Thanh kết hôn với Vu Thần, ba mẹ cậu ta cũng thường nhắc tới Lăng Thanh, gặp ai cũng khoe hôn sự của hai người.
Đáng lẽ chuyện này không nên xảy ra!
Lăng Bạch nghĩ, Vu Thần là của cậu ta, người kết hôn với Vu Thần đúng ra phải là cậu, Vu Thần thích cậu chứ đâu có thích Lăng Thanh.
Tất cả là tại Tô Việt, nếu lúc đó cậu không tiếp xúc với Tô Việt thì tốt rồi.
Lăng Bạch nghĩ tới Tô Việt, liền đột nhiên nhớ đến lời cảnh cáo của Lăng Thanh.
Nhắc đến Lăng Thanh, cậu không khỏi đau đầu.
Trước kia, cậu không thích Lăng Thanh, cũng chả có gì phải sợ.
Nhưng bây giờ, cậu tự nhiên thấy hơi sợ Lăng Thanh rồi, không chỉ sợ mà còn hoài nghi đối phương cuối cùng là có thích mình hay không.
Lý trí nói với Lăng Bạch rằng nhất định Lăng Thanh đang lừa cậu.
Nhưng lí trí cậu cũng thấy mắc gì mà Lăng Thanh phải lừa mình?
Hắn không cần tiền của cậu, cũng chẳng cần cậu làm chuyện gì cả, thậm chí hắn còn biết bí mật của cậu mà cũng không đi rêu rao, thậm chí còn giúp cậu giấu đi nhiều năm như vậy, suy cho cùng, hành động đó như thể đang chứng minh Lăng Thanh thật sự rất thích mình.
Lăng Bạch nghĩ mãi không ra, nên không thèm nghĩ tới nữa.
Dù sao cậu cũng sẽ không thích Lăng Thanh, chỉ cần hắn nguyện ý giúp cậu giữ bí mật là được.
Còn về Tô Việt, cậu hiện tại đã mất đi Vu Thần, không thể để mất luôn cả Tô Việt.
Có điều phải đợi Lăng Thanh giúp cậu tra ra sự thật năm đó, nếu chọc giận Lăng Thanh vào lúc này, cậu sẽ mất nhiều hơn là được.
Cậu vừa suy nghĩ vừa bước ra khỏi cổng trường, mới đi vào con hẻm cách đó không xa để đến nhà ga, thì nghe tiếng bước chân nặng nề.
Lăng Bạch không quan tâm, cho tới khi có vài người vây quanh cậu từ phía sau, cười nói: "Bạn học, mượn tí tiền xài coi."
Lăng Bạch nhìn đối phương ăn mặc như xã hội đen, hoảng sợ nói: "Bao nhiêu?"
"Để anh coi chú em có bao nhiêu trước cái đã."
Cậu đành phải lấy ví tiền từ trong túi, móc tiền mặt đưa ra.
Người kia cầm tiền trong tay, duỗi tay muốn giật luôn ví của cậu, Lăng Bạch không muốn đưa, những người xung quanh thấy vậy bất ngờ tung cước đá cậu một cái.
Lăng Bạch nghiêng người né tránh, nhưng ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được mình bị một đám xúm tới đấm đá từ nhiều hướng.
Lăng Bạch ngay lập tức cảm thấy như đã trở lại thời thơ ấu, —— bị mấy thằng bất lương bắt nạt ngoài trường học.
Khi đó cũng vậy, người ta cướp tiền cậu, nếu không đưa thì bị ăn đấm ngay.
Đưa thiếu cũng bị đánh.
Sau đó, Vu Thần xuất hiện, chính Vu Thần đã cứu cậu, cậu nhìn anh như nhìn ánh sáng của cuộc đời mình.
Cho nên cậu nắm lấy Vu Thần, run rẩy hỏi đối phương: "Anh có thể bảo vệ em không?"
Khi đó Vu Thần chỉ là học sinh cấp 3, chưa có chín chắn như bây giờ, anh cười rạng rỡ, dẫn cậu vào phòng y tế.
Từ đó về sau, cậu đều núp dưới cánh Vu Thần, hưởng thụ việc được che chở, cho tới khi......
Cho tới khi Vu Thần và Lăng Thanh kết hôn.
Lăng Bạch cảm thấy đây có lẽ là quả báo vì cậu đã không quý trọng lòng tốt của Vu Thần, vì cậu ngang bướng, vậy nên cậu mới bị như thế này.
Chỉ là lần này không còn ai tới giúp cậu nữa.
Lăng Bạch cố gắng phản kháng nhưng chẳng có tác dụng gì, đang định bỏ cuộc, chợt nghe thấy giọng nói của một người con trai vang lên từ sau lưng: "Ban ngày ban mặt, không sợ cảnh sát bắt hay sao mà tụi bây dám ở đây đánh người?"
Tên cầm đầu cười một tiếng, khinh thường nói: "Nhóc con, thức thời thì mau quay lưng đi, đừng có xía vào chuyện của người khác."
"Tôi đâu có muốn nhiều chuyện, nhưng mà đồn cảnh cảnh sát gần đây lắm, tôi mới gọi họ rồi, lát nữa có người tới hốt các anh liền á."
"Ồ, còn muốn làm việc nghĩa nữa à."
Lăng Bạch cảm nhận được những người xung quanh ngừng đánh, cậu run run rẩy rẩy mở mắt ra, phát hiện vài kẻ đang đi về phía sau.
Định đi xử lý cậu con trai đó hả trời? Lăng Bạch nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, cậu liền nghe thấy tiếng đánh nhau ồn ào.
Mấy thằng lưu manh bên cạnh cậu cũng nhanh chóng chạy qua giúp đỡ đồng đội.
Lăng Bạch lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy.
Chưa gì mà cậu thấy người kia hạ gục đám côn đồ đó rồi chạy về phía cậu.
Khi Lăng Bạch còn đang thất thần, đối phương đã nhanh tay lẹ mắt lụm cái ví tiền của cậu, lại túm lấy tay cậu chạy về phía trước.
Đối phương chạy như bay, Lăng Thanh cố gắng bắt kịp nhưng không theo nổi.
May mắn thay, lúc này có một chiếc taxi dừng cách đó không xa, hai người nhanh chóng lên xe.
"Tới trung tâm thành phố." Người kia nói.
Tài xế nghe vậy, bắt đầu khởi động xe.
Lăng Bạch bây giờ mới có cơ hội thở hổn hển nói với đối phương: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Lăng Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Cậu cũng học ở đại học X à? Cậu tên là gì?"
"Thư Đồng. Tôi học khoa tài chính, còn cậu?"
"Học bên Quản lý."
Thư Đồng gật gật đầu: "Mấy tên kia tại sao lại đánh cậu?"
"Bọn họ muốn cướp tiền của tôi, tôi đã đưa rồi, nhưng họ lại không hài lòng, cho nên..."
Thư Đồng nghe vậy, cười nhạo nói: "Cậu đưa thật à, tình nguyện như vậy thì chắc chắn là họ không hài lòng rồi."
Lăng Bạch không nói gì.
Thư Đồng cảm thấy hắn có chút ngốc: "Nè, ví của cậu."
"Cảm ơn."
"Không có chi." Thư Đồng nói xong, thả lỏng người dựa vào lưng ghế.
Lăng Bạch bất giác nhìn hắn vài lần, Thư Đồng rất đẹp, ngũ quan sắc nét, mắt hai mí, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, thoạt nhìn có chút đa tình.
Lăng Bạch không hiểu sao lại thấy hắn