Kỳ thật anh cũng không có dùng nhiều sức lực, nhưng Ôn Ninh lại cảm nhận được cảm giác áp bách cực đại, "Anh muốn làm cái gì?"
"Cô chẳng lẽ không có gì muốn nói sao? Một ngày kia tôi ở quán cà phê đợi cô cả đêm,thế nhưng cô chưa từng tới."
Chu Trạch Diễn khẽ nhíu mày, từng câu mà nói ra, như là chất vấn, cũng như là thẩm phán.
Hai người giống nhau đều lặng im, ở trong không gian,giằng co thật dài.
Hai người bọn họ đã hẹn trước với nhau, thế nhưng Ôn Ninh lại vô cớ thất hứa, không bao lâu anh liền nghe nói cô đã tạm nghỉ học đi xuất ngoại.
Lúc ấy cảm giác của anh là gì?
Đại khái, giống như là ngực thiếu một khối thịt, vắng vẻ, dùng cái gì đều không thể lấp đầy.
"Cái kia, anh coi như là một trò đùa dai đi, tôi trước kia đợi anh như vậy rất nhiều lần, vậy anh chờ tôi cả đêm là thực sự quá phận sao?"
Ôn Ninh ra sức tránh thoát khỏi tay anh, cơ hồ là chạy trối chết.
Đồng hồ trên tường khách sạn kêu "Tí tách tí tách", cô nằm lên giường đôi, đem mặt vùi vào gối đầu mềm mại.
Hơn mười phút qua đi, vỏ gối đã có chút ướt.
Cô một bên ô ô khóc lóc, một bên cảm thấy hành vi của chính mình vừa rồi quá túng.Không chỉ có túng, hơn nữa còn rất mất mặt.
Khụt khịt vài tiếng, Ôn Ninh quyết định ngăn lại cảm xúc của chính mình, từ ống giấy dùng sức rút ra vài tờ khăn giấy, lung tung lau mặt vài cái.
Sau đó, cô đem tờ khăn giấy tạo thành một đoàn, xả hết cơn giận, dùng sức đem chúng nó ném mạnh đến một thùng rác cách đó không xa.
Nói thật, cô đều sắp quên hết đoạn tình cũ. Chu Trạch Diễn còn cố tình ở trước mặt cô nhắc tới.
Như là vảy thật vất vả mới kết sẹo, lại bị người ta tàn nhẫn xé mở, một hai phải tò mò mà lôi thịt bên trong ra.
Lúc theo đuổi Chu Trạch Diễn, cô là lạc quan mù quáng, trước sau tin tưởng vững chắc, không có tin không leo được núi cao, cũng không có chinh phục không được nam thần.
Nữ truy nam, cách một tầng sa. Từ xưa đến nay, vô số tiểu thuyết cùng phim truyền hình tình tiết không giống nhau đều đưa ra chân lý này.
Hơn nữa cô áp dụng hành động phía trước, cô đều đã hỏi thăm thật tốt: Chu Trạch Diễn, nam thần năm hai khoa biểu diễn, cao lãnh giống như chi hoa, vô số nữ sinh phải khom lưng xuống, lại trước sau không ai có thể với lấy.
Cô lúc ấy chính là tưởng, nếu anh còn không có bạn gái, vậy cô sẽ theo đuổi, cũng không xem như là hại cái gì.
Dùng thời gian gần một năm, bọn họ rốt cuộc cũng có chút tiến triển.
Buổi tối ngày hôm ấy, anh ôm cô, cũng hôn cô, tuy rằng ngay từ đầu là cô không biết xấu hổ chủ động, nhưng sau đó anh lại hoàn toàn nắm giữ quyền chủ đạo.
Sau khi hôn môi, cô trở về liền hưng phấn một đêm, ngủ không được, khóe miệng ức chế không được giơ lên, giống như ăn phải mật đường, trong lòng đầy tư vị ngọt.
Rạng sáng ba giờ, cô như cũ hoàn toàn thanh tỉnh, không có một chút buồn ngủ.
Từ trên giường bò dậy, cô nhắn một tin gửi cho anh: [ Buổi tối 8 giờ, gặp nhau ở tiệm bánh ngọt đối diện trường đại học. ]
Nếu không sai biệt lắm thì hẳn sẽ xác định được quan hệ giữa cô và anh luôn đi.
Chu Trạch Diễn nếu không thích cô, sao lại chủ động hôn cô như vậy? Nếu đã hôn rồi vậy thì cứ xem như là bạn bè giữa nam với nữ đi.
Lần đầu tiên, Ôn Ninh cảm thấy logic của chính mình rõ ràng hoàn mỹ, không chê vào đâu được. Cô lo lắng mình sẽ bỏ lỡ tin nhắn của anh, lúc ngủ cũng cầm chặt di động.
Buổi sáng 10 giờ đúng, Chu Trạch Diễn trả lời lại một chữ: [ Được. ]
Buổi tối, Ôn Ninh trang điểm thật xinh xinh đẹp đẹp, hóa trang tinh xảo, xức thêm chút nước hoa, còn cố ý đến trước nửa giờ.
Cô gọi hai phần bánh trà xanh, từ hân hoan nhảy nhót mà không ngừng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đến cuối cùng thất hồn lạc phách rời đi, đợi suốt ba giờ đồng hồ.
Tiệm bánh ngọt người đến người đi, có đôi có cặp, cô một người ngồi ở chỗ này ăn xong hết hai phần bánh. Ăn đến miếng cuối cùng, chỉ cảm thấy bánh kem này ngọt đến phát khổ.
Một đường trở về cô vừa đi vừa khóc, lúc đến ký túc xá, đầu tóc đã rối tung, trang điểm trên mặt nhòe hết, mi giả cùng lông mi cao vút dựng đến dọa người.
Đây là diễn Sadako(*) đều không cần hoá trang, có thể trực tiếp lên đài đi.
(*) Yamamura Sadako: một nhân vật trong phim "The Ring".
Cô trong nhát mắt liền suy nghĩ cẩn thận, chỉ trách không được hơn phân nửa mấy đôi tình lữ đang ôm ôm ấp ấp nhau nhìn thấy cô giống như thấy quỷ.
Để giải toả nỗi buồn này,cô chỉ có ngủ thôi. Tâm sự quá nhiều, chỉ có ngủ mới có thể làm cô tạm thời quên đi chuyện này.
Gào khóc xong, cô ngủ hẳn một giấc tới buổi chiều, cuối cùng hoàn toàn là bị đói làm cho tỉnh.
Cảm xúc cô từ thương tâm muốn chết mà khôi phục lại. Bình tĩnh tự hỏi vài phút, cô đột nhiên ý thức được, tại sao Chu Trạch Diễn lại không đi gặp cô?
Phim truyền hình tai nạn xe cộ các loại, bắt cóc, ẩu đả bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Hoảng loạn nảy lên trong lòng, Ôn Ninh chạy nhanh gọi điện thoại cho anh, kết quả là một người nữ sinh nghe, thanh âm mềm mại nhẹ, mang theo chất giọng đặc mềm của người phía nam.
"Cô tìm anh tôi à? Thật không khéo, anh ấy vừa mới ra ngoài. Cô là Ôn Ninh đi? Tôi có vài lời muốn nói với cô, không bằng chúng ta gặp mặt."
Cái này, Ôn Ninh mới biết được Chu Trạch Diễn nguyên lai còn có em gái, anh trước kia chưa bao giờ nói cho cô biết.
Hai cô hẹn gặp mặt ở Starbucks.
Em gái Chu Trạch Diễn lớn lên rất xinh, mày liễu mắt hạnh, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, đi đường dáng vẻ rất đẹp, nhìn ra được là đã từng học qua vũ đạo.
Nhưng điều Ôn Ninh cảm thấy kỳ quái chính là, ngũ quan cô nàng thoạt nhìn một phần giống Chu Trạch Diễn đều không có.
"Tôi là Lâm Thiến Di." Cô nàng đối với Ôn Ninh nhợt nhạt cười.
"Cô khẳng định cảm thấy kỳ quái đi, vì cái gì tôi cùng Chu Trạch Diễn một người họ Lâm một người họ Chu. Kỳ thật, Chu Trạch Diễn cũng không phải là anh trai ruột của tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống."
Ôn Ninh còn không kịp phản ứng lại, liền nghe cô nàng tiếp tục nói, " Lúc tôi mười tuổi, bố tôi cùng mẹ anh ấy ở bên nhau. Lúc đó,anh ấy cũng chỉ có mười hai tuổi mà thôi."
"Tôi vẫn biết anh tôi thực ưu tú, lớn lên lại đẹp, chơi bóng rổ cũng giỏi, từ nhỏ đến lớn, nữ sinh viết thư tình cho anh ấy cũng không thiếu, nhưng mấy người ấy cũng không nghĩ, anh tôi sẽ không thích các cô ấy đâu."
"Cô cùng tôi nói cái đó là có ý gì?" Ôn Ninh ngước mắt nhìn Lâm Thiến Di, trên mặt không lộ dấu vết, mặt ngoài thực