Xe có điều hòa nên rất nhanh đã truyền đến từng đợt gió ấm, Ôn Ninh ngồi không bao lâu, liền cảm thấy thân thể dần dần ấm áp lên, tay cũng không lạnh lẽo giống như lúc trước nữa.
Mười phút trôi qua, trong xe không ai nói một lời.
Vì tránh cho không phải chịu đựng loại xấu hổ này, Ôn Ninh đơn giản nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhưng có thể là điều hòa gió ấm thổi ra quá thoải mái, cũng có thể là ngày hôm nay cô quá mức mệt nhọc,còn chưa kịp giả bộ ngủ đã bị buồn ngủ đánh úp lại, cô thế nhưng thật sự ngủ rồi.
Xe ngừng ở trước cửa khách sạn.
Lộ Lộ nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Ôn Ninh, nhỏ giọng mà nhắc nhở, "Ninh Ninh tỷ, chúng ta tới rồi."
Kêu vài tiếng, Ôn Ninh mới mở mắt ra.
Vừa mới tỉnh ngủ,đầu óc cô hiện giờ là một mảnh hỗn độn, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc cúi đầu phát hiện ra một chiếc áo khoác tây trang đang được đắp trên người mình.Cô nhớ rõ quần áo hôm nay Chu Trạch Diễn mặc trên người, quần áo này hẳn là của anh đi.
Vừa ngước mắt lên, cô vừa vặn nhìn thấy rõ ràng góc cạnh khuôn mặt anh. Trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, cô cảm thấy khuôn mặt anh phảng phất rất quen thuộc, lại phảng phất thực xa lạ.
Nhẹ nhàng xoa nhẹ hai huyệt Thái Dương vài lần, Ôn Ninh từ trong mê mang ngắn ngủi đến hoàn toàn tỉnh táo lại, đem áo khoác trên tay chỉnh tề mà trả lại cho Chu Trạch Diễn.
"Cảm ơn quần áo của anh, tôi cùng Lộ Lộ đi trước." Thần sắc cô thoạt nhìn còn có chút lười biếng, thanh âm nghe tới cũng là mềm mại, giống như đang đạp lên một đóa kẹo bông gòn.
"Ừ." Anh lên tiếng, tiếp nhận áo khoác từ trên tay cô.
Sau khi xuống xe, Ôn Ninh đi được vài bước, bỗng nhiên ý thức được một chuyện đặc biệt quan trọng.
Cô vội vàng dừng bước chân, đối với Lộ Lộ nói, "Em trước ở nơi này chờ chị một lát."
Xoay người đi đến chiếc xe cô vừa rời đi,Ôn Ninh hơi chút cong hạ eo xuống, hướng người bên trong vẫy vẫy tay, ý bảo anh đem cửa sổ xe hạ xuống.
"Chuyện gì?" Chu Trạch Diễn hỏi.
"Tôi vừa rồi giống như đã quên nói với anh một chuyện," Ôn Ninh không chớp mắt mà nhìn anh, mặt mày tựa như ánh trăng, con ngươi lập loè nhỏ vụn sáng vụt lên, ngữ khí thiệt tình thực lòng, "Chúc mừng anh lấy được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất."
Khoé môi anh nhẹ nhàng giơ lên, thanh lãnh trên mặt rốt cuộc cũng tan,đêm nay chân chính lộ ra một nụ cười vui vẻ:
"Cảm ơn."
"Vậy được rồi,tôi đi trước đây,hẹn gặp lại." Ôn Ninh hướng chỗ Lộ Lộ dần dần mà đi xa.
Trần Hạo cởi bỏ đai an toàn, mở khoá di động, đem tin tức vừa lấy được đưa cho Chu Trạch Diễn xem.
"Diễn ca, tin tức anh nhận được giải thưởng Kim Bồ vừa ra, phía cao tầng công ty liền liên hệ em, bọn họ nói Trương đạo cố ý muốn mời anh diễn phim mới 《 Bắc Quốc 》của ông ấy, muốn mấy ngày sau anh đi quay thử.
《 Bắc Quốc 》 là bộ diễn được chờ đợi đã lâu,được cải biên từ tiểu thuyết của tác giả Kỷ Bắc Âu, chuẩn bị quay phim này đều là các đại danh,đại chế tác nổi tiếng.
Nói phim này quay để hướng tới giải thưởng quốc tế, tuyệt đối không sai.
Trương đạo lúc trước vẫn luôn hướng về phía Tần Mục, cùng anh ta liên hệ nhiều lần. Nhưng nghe nói Tần Mục vì có thể ở nhà chăm sóc vợ đang mang thai, định sẽ một năm không nhận bất kì vai diễn nào.
Nghe Trần Hạo nói xong, Chu Trạch Diễn lại không có bất kì biểu hiện cao hứng nào.
Im lặng đôi chút, anh trầm giọng nói: "Cậu cùng công ty nói một tiếng,tôi sẽ tiếp nhận phim mới của Lâm đạo 《 Quỳnh Thỏ 》. Khoảng thời gian trước, Lâm đạo đem kịch bản đưa lại cho tôi xem một lần, kịch bản này tôi rất thích."
"Cái gì?"
Trần Hạo khó hiểu, ngữ khí càng là khó đè nén được kinh ngạc, "Không phải chứ...... Diễn ca, anh thật sự đã nghĩ kỹ?! Tuy rằng hai bộ đều là tiểu thuyết cải biên, nhưng kịch bản 《 Bắc Quốc 》 của Trương đạo thế nào cũng hơn so với 《 Quỳnh Thỏ 》 của Lâm đạo a"
Chu Trạch Diễn kiên định gật gật đầu, đem tầm mắt hướng tới ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.
Trần Hạo thấy anh đã quyết, cũng không nói thêm gì.
Anh đây chỉ là một trợ lý nhỏ,nếu Chu Trạch Diễn đã quyết định thì đến cả người đại diện cũng không biện pháp can thiệp.
Nhưng Trần Hạo thật sự là không nghĩ ra, chẳng lẽ là bởi vì quay một bộ phim quá mệt mỏi, cho nên anh muốn tìm một bộ phim thần tượng cổ trang nhẹ nhàng điều chỉnh một chút? Vẫn là nói muốn bằng vào phim thần tượng cổ trang mà hút khán giả nữ?
Trần Hạo gãi gãi đầu nói, "Em nhớ rõ không lâu trước kia, Weibo của《 Quỳnh Thỏ 》 còn tổ chức một hoạt động bình chọn tìm nữ diễn viên chính, lúc ấy số phiếu cao nhất chính là Thương Ngôn và Thẩm Mộng,vậy ai sẽ tới?"
Suy tư vài giây,có trật tự mà suy đoán nói, "Em đoán tuyệt đối không có khả năng là Thương Ngôn, cô ấy hiện tại còn đang mang thai, đoàn phim nếu là tháng 1 khởi động máy, khẳng định sẽ không diễn được. Diễn ca, anh nói Lâm đạo có thể hay không đem Thẩm Mộng diễn nữ chính phim này."
Nói xong,Trần Hại còn có điểm sầu lo, "Bất quá...... Thẩm Mộng người này ở trong giới nổi tiếng là bình phong, không tốt lắm. Anh nói nếu là lời nói của cô ấy, kia chúng ta......"
"Sẽ không." Chu Trạch Diễn đánh gãy lời trợ lí, chắc như đinh sắt mà trả lời, "Không có khả năng là Thẩm Mộng."
Thấy Trần Hạo còn muốn nói tiếp, anh rũ mắt liếc một cái, nói thẳng: "Chúng ta còn phải đến trước khi tiệc mừng kết thúc"
- --------------------------------------
Cái gọi là tiệc mừng, đơn giản chính là ăn ăn uống uống, đều là mấy minh tinh quen biết tụ ở một chỗ, hoặc là thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau, hoặc là trào phúng ai đó, ngẫu nhiên lại khua môi múa mép, bát quái minh tinh nào đó.
Ầm ĩ hơn một giờ cuối