Ôn Ninh thật sự nghe thấy được "Phanh" một tiếng, có người ở trong lòng cô nả một phát súng.
Yên lặng làm thiếu nữ hai mươi năm, tâm phảng phất đột nhiên liền thức tỉnh rồi. Giờ khắc này cô mới bừng tỉnh, đã hiểu hết nghĩa của câu nói ―― tình yêu tới quá nhanh tựa như gió lốc.
Ôn Ninh trong lòng cao hứng đến có điểm mạo phạm, cô hiện tại tốt xấu cũng là người gặp qua gió lốc.
Đối với Chu Trạch Diễn mà nói, chuyện này không có gì ghê gớm, nói rõ ràng lúc sau liền coi như không có chuyện gì.
Nhưng anh không nghĩ tới, chính mình sáng hôm sau đi học tiết 1, lại một lần gặp phải cô.
Thời điểm sắp bắt đầu học, Ôn Ninh từ cửa sau phòng học quang minh chính đại đi đến, trên tay còn cầm hai cái bao nilon to, thoạt nhìn hẳn là rất nhiều đồ trong đó.
Trong phòng học một trận khe khẽ nói nhỏ vang lên.
"Ngọa tào, nữ sinh này thật là đẹp mắt a! Ở ban nào vật, cư nhiên chưa thấy qua?"
"Cậu cư nhiên không biết cô ấy? Cô ấy chính là Ôn Ninh, học năm hai khoa biểu diễn. Tôi nói dáng vẻ này của cô ấy, đến hệ hoa còn có chỗ đứng!"
"Thân người giống như cây gậy trúc, gầy như thế ngực còn có thể to như vậy, nhìn ra có vẻ là cup C."
Ôn Ninh không quản nghị luận, nhanh chóng nhìn xung quanh vài giây, bước nhanh đến vị trí trống bên cạnh Chu Trạch Diễn..
Cô tự nhiên mà ngồi xuống, lại thập phần tự nhiên đem túi bữa sáng phong phú cùng thuốc mỡ đem ra, đặt ở trước bàn anh.
Chu Trạch Diễn tầm mắt dừng ở túi đồ ăn sáng quét một vòng, nhẹ nâng mi, ngữ khí không chút để ý hỏi, "Cậu làm gì vậy?"
Ôn Ninh nhìn anh, thanh âm trong suốt thanh tuyền, "Bởi vì......"
Gương mặt cười hai cái chợt hiện ra má lúm đồng tiền, cô há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời vấn đề của anh, tiếng chuông vào học liền vang lên.
Vừa rồi còn cãi cọ ồn ào, phòng học trong nháy mắt liền an tĩnh xuống hẳn, các bạn học động tác nhanh nhẹn mà trở lại chỗ ngồi của chính mình, giáo viên dẫm giày cao gót "Đăng đăng" bước vào phòng học.
Thừa dịp giáo viên mở máy tính, một khuôn mặt đẹp quá phận thình lình tiến đến bên tai Chu Trạch Diễn, hơi thở ấm áp phảng phất ở lỗ tai anh, làm trong lòng cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Ngứa, lại có điểm thoải mái, giống như đến nhưng còn chưa có đến.
Đó là cảm giác trước nay anh chưa từng có.Nheo mắt, anh nhíu nhíu mày, liền nghe thấy cô dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, "Cậu chẳng lẽ không thấy tôi tới sao? Tôi tới đây là để báo đáp cậu, cùng với dụng tâm mà ở theo đuổi cậu a."
- ----------
Nghi thức khởi máy của đoàn phim 《 Quỳnh Thỏ 》 định vào ngày 15 tháng 1.
Lúc sắp chính thức tiến vào tổ phim, Ôn Ninh nắm chặt thời gian đem chính mình ký xuống làm người đại diện cho một hãng son môi cùng đâu gội đầu, sau đó liền cùng Lộ Lộ cùng nhau ngồi phi cơ bay tới thành phố A.
Các cô ngồi chính là chuyến bay lúc 10 giờ tối, rạng sáng phi cơ đúng giờ tới sân bay, từ sân bay đến khách sạn, trên đường đi cũng hơn một tiếng rưỡi.
Mới vừa nhắm mắt lại ngủ không bao lâu, buổi sáng 7 giờ Ôn Ninh đã từ trên giường bò dậy, thu thập đồ đạc đi studio.
Cô thật sự là rất buồn ngủ, mí mắt trên cùng mí mắt dưới không ngừng đánh nhau, người khác nói chuyện cũng chẳng buồn để ý tới.
Uống một ly cà phê đen đặc Lộ Lộ pha, Ôn Ninh mới hơi chút tỉnh táo lại tinh thần, bảo đảm cùng người ta nói chuyện sẽ không ngủ đi mất.
Theo như đạo diễn quay phim yêu cầu nên cô phải đến sớm hơn nửa giờ so với người khác, bởi vì lần này diễn nữ chính, trang dung cùng tạo hình của cô đều tương đối phức tạp, thế nên càng tiêu phí thời gian.
《 Quỳnh Thỏ 》 là một bộ huyền huyễn đề tài cổ trang, Ôn Ninh ở bên trong đóng vai chính là một con thỏ tinh tu hành ngàn năm A Tịch.
Cô mới làm được một nửa tạo hình, Hứa Diệc liền cùng trợ lý đi vào. Anh ta mặc sơ mi trắng đơn giản, mày kiếm mắt sáng, khí chất thoải mái, thoạt nhìn thiếu niên mười phần.
Bộ diễn này Hứa Diệc diễn vai nam hai, là tân diễn viên hot nhất hiện nay.
Mới vừa tiến vào không đến một năm, Hứa Diệc liền liên tiếp đóng mấy bộ phim, không phải nam một thì chính là nam hai.
Nói không rõ là anh ta dựa vào diện mạo soái khí của chính mình cùng kỹ thuật diễn không tồi, vẫn là dựa vào trong nhà rất có tiền, có bối cảnh, bị fans trêu chọc nói là"Không đóng phim cho tốt thì phải trở về kế thừa gia nghiệp".
Lúc Hứa Diệc bước tới chỗ cô, chuyên viên trang điểm đang hoá trang vùng mắt cho cô.
Vừa mở mắt, Ôn Ninh liền phát hiện anh ta ngồi ở ghế bên cạnh mình, hơn nữa...... Tựa hồ đang hứng thú dạt dào mà nhìn cô.
Cô không lên tiếng nhìn lại,Hứa Diệc cũng trầm mặc mà nhìn.Hai người nhìn đối phương đã lâu, Ôn Ninh có chút xấu hổ, đối với anh ta vẫy vẫy tay, dẫn đầu đã mở miệng, "Hứa Diệc, xin chào. Lần đầu gặp mặt, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Là phương thức chào hỏi bình thường, nhưng mà Hứa Diệc lại không có nói tiếp lời cô, đáng nhẽ nên khách sáo nói"Tôi cũng thật cao hứng nhìn thấy cô".
Đuôi lông mày anh ta nhẹ nhàng hơi ngẩng lên, trong mắt mang ý cười cười, lấy một loại ngữ khí quen thuộc mà nói: "Kỳ thật tôi đã xem qua cô diễn một bộ điện ảnh, gọi là....."
Thời gian cách có chút xa xăm, Hứa Diệc cố sức mà hồi tưởng lại vài giây, rốt cuộc buột miệng thốt ra, "Là......《 mười sáu tuổi mùa hè 》, đúng không, tôi nhớ không lầm chứ."
Giữa hai đầu mày Hứa Diệc còn khó nén được đắc ý.
Ôn Ninh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn, trong giọng nói rõ ràng là không thể tin tưởng, "Không thể nào? Đó là bộ diễn đầu tiên của tôi 5 năm trước, ratings thực thảm, hiện tại bộ điện ảnh này trên mạng đều không thể tìm được, anh sao có thể đã xem qua?"
"Có lẽ là......" Hứa Diệc thấy coi vẻ mặt kinh ngạc cùng tò mò, cố tình tạm dừng vài giây, mới chậm rì rì nói, "Bởi vì duyên phận đặc biệt đi."
"Cô ở bên trong biểu hiện khá tốt a." Hứa Diệc bổ sung một câu.
"Ách......" Ôn Ninh nghiêng đầu nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, khoé miệng tự giễu miệng trả lời, "Khả năng...... Đóng vai một người vừa mù còn không thể nói chuyện cũng không cần nhiều kỹ