Hai ngày tiếp theo, ở trên Weibo không tin gì nóng hơn tin Bùi Thâm chuẩn bị hợp tác với Thiệu Liên.
Fans của Thiệu Liên bày tỏ: "Chottomatte, ảnh đế anh khoan chờ mong đã!!"
Fans của Bùi Thâm lại rối rít nói: "Anh Bùi! Nếu bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái đi.
Bọn em góp vốn cứu anh ra!"
Fans Thiệu Liên sợ Bùi Thâm bị Thiệu Liên túm giò.
Fans Bùi Thâm cũng sợ Bùi Thâm bị Thiệu Liên túm chân.
Vế trước lo Thiệu Liên túm giò ảnh đế, thuận tay túm luôn danh tiếng của mình xuống.
Dù sao mấy bộ phim trước đây cậu đóng toàn là phim rác, cậu chỉ là người dở nhất giữa một đám dở tệ mà thôi.
Nhưng nếu lần này cậu dám túm giò hạng mục lớn của ảnh đế và đạo diễn, cậu sẽ trở thành con sâu làm rầu nồi canh....cũng không biết chờ mong này của ảnh đế có chút xỉa xói nào trong trỏng hay không.
Vế sau lại lo Thiệu Liên túm chân Bùi Thâm, thuận tay túm luôn danh tiếng của hắn xuống.
Bùi Thâm debut mười hai năm, ngoại trừ ba bốn năm buộc phải làm nền cho người khác lúc mới vào nghề ra, sau khi được quyền lựa chọn, hắn không bao giờ quay bất kì một bộ phim rách nát nào nữa.
Bộ nào hắn đóng cũng là tinh hoa, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thậm chí yêu cầu với diễn viên đóng chung cũng rất khắt khe.
Có vài hạng mục thiếu đầu tư, vì để không bị nhà đầu tư nhét người vào nên Bùi Thâm còn tự bỏ tiền túi ra để bù vào chỗ trống.
Có thể nói mấy năm sau đó, bộ nào Bùi Thâm quay cũng là bộ kinh điển.
Fans của cả hai xêm xêm nhau.
Ai cũng là ngôi sao lớn trong lĩnh vực của mình.
May mắn cả hai fanclub đều rất có kỷ luật, hai nhà cũng xem đối phương không tồn tại, bọn họ chỉ đấu với antifans mà thôi.
Nếu vô tình đụng phải sẽ lập tức giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, yên lặng rút lui.
Antifans vọng tưởng gây sự: Tại sao chưa bem nhau!!! Mấy người nhìn người bên kia kìa, đừng có nhìn bọn tôi nữa!!!! Đánh nhau coi!!!
Hai ngày này Thiệu Liên cũng không rảnh rỗi.
Cậu liên tục học với Bùi Thâm qua điện thoại, cúp điện thoại xong cũng phải vừa nhìn gương vừa luyện tập, nữa đêm còn phải trộm rau, à không, là đi lấy rau trong vườn nhà mình chứ.
Làm tất cả xong còn phải chừa chút thời gian đi ngủ, bận đến mức không có thời giờ xem Weibo.
Bùi Thâm trái ngược.
Hắn tạo acc nhỏ, chém giết antifans trên weibo vì Thiệu Liên.
Liên Liên nhà tôi là thần là thánh! Antifans bấm nút biến!
Rất nhanh, ngày chụp poster đã đến.
Bốn giờ sáng, lúc trăng còn treo trên trời.
Trong căn biệt thự gần rừng hoa hạnh nào đó, có bóng người lén lút, rón rén xách một vali lớn ra khỏi cửa.
Lúc đóng cửa thì kéo cửa chậm hệt như con lười.
Đến khi tiếng "cách" của khóa cửa vang lên thì vội vàng ngẩng đầu nhìn sang hàng xóm.
Đèn nhà hàng xóm vẫn chưa mở, có vẻ hắn ta chưa dậy.
Thiệu Liên chậm rãi thở phào.
Cậu vác vali chạy vào rừng hoa, đến khi cách biệt thự cả đoạn rồi mới dám để xuống đất kéo.
Đèn đường không sáng lắm, khoảng cách giữa hai đèn cũng xa.
Gió lạnh hòa với hương hoa hạnh vương vấn khắp nơi.
Thiệu Liên hít bầu không khí trong lành buổi sớm, nhờ nó xua đi mệt mỏi vì phải dậy sớm của mình.
Đi một chốc, cậu nhìn thấy xe bảo mẫu đậu bên ngoài rừng hoa hạnh mới chạy bước nhỏ, nhanh chóng chạy về phía xe.
Lão Trịnh nghe tiếng bánh xe vang lên thì mở cửa xuống xe, vừa há miệng định ngáp đã bị gió lạnh thổi ngang qua, làm hắn rụt cổ.
"Nhóc Thiệu à, sao không để anh vào trong đón em vậy?"
Thiệu Liên chỉ vali, nói: "Có tiếng, sẽ làm phiền hàng xóm."
Lão Trịnh nghe vậy bèn nghi ngờ.
Cách âm mấy cái biệt thự mười triệu có thừa này kém đến vậy ư? Hơn nữa ---
"Hôm nay chụp xong là về nhà được rồi.
Em mang cả cái vali theo làm gì?"
Hắn vừa hỏi vừa vội vàng nhét vali vào cốp xe.
Vali rất nặng, nếu không phải Thiệu Liên phụ hắn một tay chắc lão Trịnh sẽ đau eo chết mất.
Rõ ràng Thiệu Liên kéo nhẹ tênh, đến khi hắn cầm lại nặng đến vậy!
"Chụp xong em sẽ không về đây nữa.
Em đến nhà bạn ở mấy ngày, khi nào quay thì xuất phát từ nhà anh ấy luôn."
Động tác nổ máy xe của lão Trịnh dừng lại.
Hắn quay đầu hỏi ngay: "Bạn gì? Em hẹn hò? Có cần nói với bên quan hệ công chúng trước không."
"Không có hẹn hò ạ.
bọn em là bạn thân."
Là anh ngỗng của cậu!
Là bạn thân nhất kiêm anh em, người còn lại chính là Quý gà con.
Đáng tiếc hai tháng này Quý gà con không ở trong nước.
Em ấy kết bạn hồi nào? Lão Trịnh nghĩ thầm.
Hình tượng mắc chứng rối loạn lo âu xã hội của Thiệu Liên đã đi sâu vào lòng người, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người bạn thân đến mức có để sang nhà nhau ngủ nhờ mấy ngày, quá kỳ quặc.
Lão Trịnh nghi ngờ còn Thiệu Liên thì thấp thỏm.
Đây là lần đầu cậu giới thiệu anh ngỗng với con người.
Ngày xưa bọn họ có gặp mặt cũng phải né con người ra có hai lý do.
Một là cậu lười giải thích, hai là lo ngày nào đó mình bại lộ sẽ liên lụy đến anh Ngỗng và Quý gà con.
Bọn họ đã sớm quen với xã hội loài người chứ không giống cậu, ở trên núi tận một trăm năm.
Nhưng bây giờ khác, dù sao lão Trịnh cũng đã biết cậu là vịt.
Biết rồi nhưng vẫn có thể đối xử với cậu như bình thường.
Anh ấy quá tuyệt vời.
Sau khi bọn họ đến nơi chụp poster không bao lâu.
Sâu trong rừng hoa hạnh, chủ nhân biệt thự còn lại cũng tỉnh.
***
Trong studio lúc năm giờ sáng đã có nhân viên đang làm việc hoặc cầm cà phê, cầm đồ ăn sáng đi vào.
Thiệu Liên ngồi trong góc, đội nón cúi đầu nhìn