Bùi Thâm nhận dây dẫn, khéo léo từ chối tã.
Hắn chưa từng gặp thú cưng nào đi vệ sinh sạch hơn con vịt này, hoàn toàn không cần hắn lo lắng chuyện đó.
Cho dù lại gần cũng không ngửi được mùi lạ nào, ngược lại còn có mùi mặt trời ấm áp, khiến người khác thả lỏng.
Thiệu Liên: Hiển nhiên, yêu quái tu luyện mấy trăm năm như bọn họ làm sao có thể giống động vật bình thường.
Thậm chí bọn họ còn có thể nhịn ăn, dùng ánh trăng làm thức ăn.
Chẳng qua cậu không bỏ được nhiều món ngon như vậy mà thôi.
Nhất là cá!
Cá Bùi Bùi nấu!
Nghĩ đến mấy món cá kia, ánh mắt vịt trắng nhìn Bùi Thâm càng thêm thân thiết.
"Màu này rất hợp với lông của mày." Bùi Thâm khoa tay múa chân trên lông vịt.
Hắn càng nhìn càng thấy sợi dây này phù hợp.
Lần sau có thể đưa Đại Bạch đi dạo một chút.
Có tã, Thiệu Liên cảm thấy dây dắt không đến mức nào.
Hơn nữa, nhận là một chuyện, xài hay không là chuyện khác.
Tối, một người tắm bồn, một người tắm vòi sen.
Đã trải qua một lần, lần thứ hai này Thiệu Liên đã bình tĩnh hơn.
Cậu không thèm nhìn sang bên Bùi Thâm, chỉ tập trung chơi vịt vàng của mình.
Bùi Thâm chuẩn bị cho cậu một bồn vịt vàng kích cỡ khác nhau.
Cậu đẩy con này, chơi con kia, lặn xuống nước rồi đột ngột vọt lên từ giữa đám vịt vàng.
Đàn vịt vàng vội vàng bỏ chạy theo sóng nước, nhưng lại bị cánh của vịt trắng gom lại.
Vịt trắng chơi rất vui, chỉ có Bùi Thâm lòng không yên.
Hắn liên tục quay đầu kiểm tra xung quanh.
Trải qua ngày hôm qua, hắn có bóng ma tâm lý với nhà tắm vì không chắc chắn cảm giác bị nhìn trộm đó có lại xuất hiện hay không.
May mắn, có Đại Bạch ở đây với hắn.
Đến khi tắm xong ra ngoài mà mọi thứ vẫn bình thường, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Thâm nghĩ thầm trong lòng: Chắc là đi rồi.
Trong phòng chỉ mở ngọn đèn nhỏ trên tường, làm trên tường có một vùng vàng đầy ấm áp.
Một người một vịt ngủ chung trên chiếc giường bên cửa sổ.
Do sau khi biến thành vịt, Thiệu Liên khá sợ nóng cho nên chỉ ngủ trên mặt chăn.
Bùi Thâm cảm thấy trống vắng vô cùng, mắt hắn díp lại, có chút buồn ngủ.
Bùi Thâm nằm trên giường Thiệu Liên, càng nhớ cậu ấy hơn.
Mới chỉ là ngày thứ hai thôi mà? Tại sao lại có cảm giác lâu thật lâu rồi hắn không gặp Thiệu Liên vậy?
Thì ra một ngày không gặp như cách ba thu là thật.
Làm sao....lại nhớ cậu ấy đến vậy.
Bùi Thâm đứng dậy, một tay cầm điện thoại, tay còn lại kéo con vịt bên cạnh lại.
Hắn kề sát mặt mình vào mặt vịt, chụp một tấm hình.
Thiệu Liên đã lim dim chuẩn bị đi ngủ bị ánh flash làm giật mình tỉnh dậy:????
Chuyện gì vậy? Mới có chuyện gì xảy ra?
Lại nhìn một cái, ảnh đế đang nghịch điện thoại.
Nếu cậu không nhầm, đây là hình anh ta chụp với cậu phải không?
Mới chụp luôn?
Không phải mọi người đồn là ảnh đế chưa bao giờ chụp ảnh tự sướng hả!
Hơn nữa, cái anh ta đang mở là một app photoshop hot hit hiện tại đó.
Vịt trắng liếc nhìn người đàn ông, ánh nhìn lại chuyển sang điện thoại hắn đang cầm.
Thì ra ảnh đế không chỉ tự sướng.
Ảnh đế còn biết cả photoshop!
Chỉ nhìn một lúc, Thiệu Liên đã tức giận, do....
Anh ta chỉ chăm chăm photoshop mình!
Chưa từng nghĩ đi photoshop cho cái mặt vịt chưa tỉnh ngủ bên cạnh một chút!
Một con vịt đẹp trai như cậu bị anh ta chụp xấu hoắc, đã vậy còn không thèm photoshop cho người ta!!!
A a!
Không thèm coi nữa!
Vịt thở phì phò quay đầu sang chỗ khác.
Bùi Thâm hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cau mày, tập trung vào tấm hình.
Hắn mới tải app photoshop này hôm qua.
Hắn cố tình tìm hiểu trên mạng, nghe nói nó được khen nhiều nhất, photoshop cũng đẹp nhất.
Không ngờ nó khó xài đến vậy! Đây là lần đầu hắn cảm thấy tay mình dài đến thế, không hề linh hoạt.
Hắn chỉ muốn xóa nếp nhăn khi cười bên khóe mắt, không cẩn thận một chút thôi mà bay luôn nửa đoạn lông mày.
Undo, làm lại!
Phóng to hình, nhẹ nhàng chà chà ở khóe mắt, cẩn thận chà từng chút từng chút một.
Hoàn hảo!
Dấu vết tượng trưng tuổi tác đã biến mất, nhưng mặt ốm lại một chút, có chút đường cong sẽ đẹp hơn.
Một lần nữa, Bùi Thâm phóng to tấm ảnh đã thu nhỏ, cứ phóng to rồi lại thu nhỏ, làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng tìm được nơi thích hợp để xuống tay.
Hắn kéo nhẹ nơi này, đẩy nhẹ nơi kia, đường cong trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
Như đúc cùng một khuôn với Barbie.
Bùi Thâm gật đầu hài lòng, chính là cảm giác trẻ tuổi, cơ thể cường tráng này đây.
Chắc chắn cậu ấy sẽ thích.
Ừ...vai rộng một chút, yết hầu rõ một chút, hình như môi hắn hơi mỏng, trông quá lạnh lùng, làm nó dầy một chút trông sẽ rạng rỡ ấm áp hơn....
Một tiếng sau, cuối cùng cũng photoshop xong.
Lưu hình, chia sẽ qua Wechat, gửi cho bạn --- Thiệu Liên.
Loading, 10%...16%...!67%...!89%...
Mạng của khách sạn khiến người khác nóng hết cả ruột!
Thì ra mạng cũng có thể chậm đến thế này ư?
Đây là lần đầu tiên hắn gửi hình mình tự chụp cho người khác.
Trước kia cho dù người nhà muốn xem, hắn đều gửi hình phòng làm việc chụp sang.
Đây cũng là lần đầu hắn tự photoshop, trước kia hắn chỉ cho phòng làm