Phong cảnh của biệt thự ven núi rất tốt, nhất là hai căn nằm sâu trong rừng hoa hạnh, ngồi trên sân thượng tầng hai là có thể thưởng thức được hoa hạnh và tiếng nước chảy róc rách.
Bùi Thâm đến đây vào khuya hôm qua, căn nhà này sửa xong từ tận năm ngoái, khi đó hắn còn đang bận quay phim, không có thời gian dọn nhà.
Không ngờ tối qua bị một Sasaeng fan theo đến khách sạn nên đành phải xếp hành lý cả đêm, chạy vội đến đây.
May mà căn biệt thự này có người dọn dẹp định kỳ, chỉ cần dọn lại một chút là có thể ở.
Sáng sớm trợ lý của hắn đến một chuyến, bổ sung đồ dùng hằng ngày, cũng tiện tay nhét đầy tủ lạnh.
Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì Bùi Thâm thích tự nấu ăn.
Trong nhà bếp, thịt bò hầm nửa tiếng, mùi thịt và nước sốt hòa vào nhau, bay đi thật xa.
Bùi Thâm ung dung mở nắp, bỏ cà rốt cắt miếng vừa ăn vào trong, đậy nắp lại rồi mở lửa nhỏ để hầm.
Nồi cơm điện cũng ting một tiếng, chuyển sang chế độ giữ ấm.
Tất cả đều hoàn hảo, mọi chuyện đâu vào đó.
Bùi Thâm nhìn đồng hồ rồi quyết định pha một ly nước chanh, không ngờ vừa xoay người đã thấy một đôi mắt to bằng hạt đậu.
Ha, là một con vịt rất lớn.
Con vịt này không chỉ lớn mà còn rất đẹp, bộ lông tỏa sáng mượt mà, quan trọng hơn là nhìn quen lắm....
Nó chỉ giống mà thôi, con vịt tự tay hắn chôn không thể nào sống lại.
Bùi Thâm đè nén cảm xúc buồn bã của mình xuống, trong lúc đang do dự nên xử lý con vịt này thế nào thì ánh mắt con vịt kia đã dời khỏi người hắn, hai hạt đậu nhìn chằm chằm vào...!cái nồi sau lưng hắn.
Bùi Thâm:?
Chưa để hắn phản ứng, đôi cánh lớn của con vịt đã giương cao, vỗ hai cái bay lên, mục tiêu rất rõ ràng, chính là cái nồi thịt bò hầm thơm nức mũi kia.
Không biết tại sao, có lẽ do con vịt này bay cứ đảo trái đảo phải nên Bùi Thâm vừa giơ tay đã bắt được.
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi, tay nằng nặng, con vịt mới bay được nửa đường đã bị chặn lại.
Vịt bị túm cổ rồi nhưng nó vẫn đang vẫy cánh, cứ như sắp chết đói tới nơi, hai mắt nhìn chằm chằm cái nồi trên bếp.
Vịt toàn mùi rượu, vịt mất lý trí.
"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp!"
"Cạp cạp cạp cạp!"
Vịt say chửi ầm cả lên, vỗ cánh liên tục.
Bùi Thâm không còn cách nào khác, một tay nắm chặt cổ vịt, tay còn lại giữ chặt hai cái cánh của nó, nhíu mày nói: "Còn ồn nữa thì món tiếp theo là vịt hấp bia."
Không ngờ hắn vừa nói xong, con vịt trên tay đã câm họng ngay tức khắc, hai cánh cũng buông thõng.
Bùi Thâm bất ngờ, thấy đôi mắt to bằng hạt đậu của nó hoảng sợ nhìn mình.
Bùi Thâm: Hả?
Vịt Thiệu Thập Bát xỉn quắc cần câu: Mèn đét ơi, có người mơ ước cơ thể của cậu, thèm khát thịt của cậu!
Con vịt bị Bùi Thâm túm trong tay lúc này chính là Thiệu Thập Bát xỉn quắc cần câu sau khi nhậu hết 100 chai bia.
Nếu Thiệu Thập Bát tỉnh thì chắc chắn có thể nhận ra người đàn ông trước mặt cậu bây giờ chính là người đã phê bình cậu diễn không ra giống ôn gì hôm qua.
Tiếc là bây giờ cậu đã say đến mức không biết trời trăng mây gió, chỉ biết đằng kia có nồi, trong nồi là bò hầm, mùi hương thơm phức đang chui vào mũi cậu.
Sâu ham ăn trong bụng bị đánh thức, cồn dâng lên não, vịt lại mất trí.
"Cạp cạp éc!" "Cạp cạp cạp cạp cạp cạp!"
Buông ra! Ông phải ăn thịt!!!!!
Con vịt trên tay đột nhiên giãy đành đạch, suýt nữa đã thoát khỏi tay hắn, Bùi Thâm cảm thấy bản thân bị mùi rượu kia làm cho váng đầu rồi, sao hắn có thể nghĩ con vịt này hiểu mình đang nói gì chứ.
Nhưng rất nhanh, con vịt kia lại im ru, mất sức dựa vào tay Bùi Thâm, đôi mắt hạt đậu nhắm chặt.
Bùi Thâm dừng tay, chuyển động tác từ bắt vịt sang bế vịt, một tay vuốt v e từ đầu đến đuôi con vịt, mặt mày nghiêm nghị nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
Lông vịt mềm mại ấm áp như trong tưởng tượng, cảm giác rất tốt, nhưng con vịt vẫn nằm im, nhắm mắt xụi lơ trong lòng Bùi Thâm.
Bùi Thâm giơ tay chạm vào lồ ng ngực con vịt, đặt một lúc mới cảm nhận được hô hấp yếu ớt của nó.
Bàn tay hắn run lên, vội vàng bước qua bàn, bảo trợ lý điện tử gọi đến một dãy số, trên màn hình là hai chữ "Lương Bạch".
Bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng đối phương chưa lên tiếng, Bùi Thâm đã nói trước.
"Cậu đến biệt thự trên núi của tôi nhanh lên."
"Cậu bị gì? Sốt hay vết thương cũ tái phát? Miêu tả tình huống trước, tôi đi lấy xe ngay."
"Tôi không sao."
"Hả?" Tiếng lấy đồ bên kia ngừng lại: "Vậy cậu tìm tôi làm...."
"Một con vịt, có thể ngộ độc cồn rồi." Trong lúc nói chuyện, Bùi Thâm vẫn bế vịt, dịu dàng vuốt v e nó.
Bên kia như chết máy, không có tiếng gì, Bùi Thâm chờ mãi không thấy trả lời bèn vội hỏi: "Tôi phải làm sao đây? Nó ngất rồi, hô hấp yếu lắm."
"Chời mé!"
Bên kia quát một tiếng rõ to: "Lão Bùi! Cậu chơi lớn vậy!!!! Tôi tới ngay, cậu hô hấp nhân tạo thử đi!"
Hô hấp....!nhân tạo?
Bùi Thâm nhìn cái mỏ vàng chạch của con vịt, trán giật giật: "Không làm được, cậu nhanh lên."
"....!Đồ khốn nạn!"
Chơi hư rồi không chịu trách nhiệm, cái thiết lập nghiêm túc đứng đắn sắp đổ vỡ rồi!
Bùi Thâm: "...?"
Mười lăm phút sau, Lương Bạch thành khẩn xin lỗi Bùi Thâm.
Do anh nghĩ nhiều.
Nghiêm túc