"Thích lắm hả?" Người đàn ông trên bàn ăn nhìn xuống, Thiệu Liên nghĩ hắn đang nói về canh cá trên bàn nên "cạp cạp" hai tiếng nữa.
Đúng gòi, tôi thích ăn canh cá lắm.
Chân hình lá phong đá nhẹ cái chén trước mặt một cái.
"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp."
Anh xem đi, sữa bò tôi cũng ngoan ngoãn uống hết rồi, lên canh cá được rồi đó!
Muốn một chén canh đầy với miếng cá đẫm nước.
Canh phải đầy tô, miếng cá tạo thành một ngọn núi nhỏ trong chén ~
Thiệu Liên sợ đối phương không hiểu ý mình bèn "cạp cạp" thêm hai tiếng, thuận tiện giơ chân đá chén.
Sau đó Bùi Thâm cầm chén lên bàn, bỏ gì đó vào trong.
A a a a, sắp rồi sắp rồi, cá và canh ơi!!!!
"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp."
Nhanh lên! Múc nhiều chút!
Cuối cùng cũng xong, người đàn ông bưng chén đi lại gần! Hắn bưng chén, từ từ ngồi chồm hổm, tay trái đặt chén xuống đất, tay phải xoa đầu vịt hai cái: "Uống nhanh lên, còn nhiều lắm, tất cả đều của mày."
Thiệu Liên:????? Ủa alo? Ủa alo!
Canh với cá đâu, tại sao lại là sữa bò!
Năm trăm tuổi rồi, sữa quái gì nữa!
Thiệu Liên giơ chân đá chén, chén sứ trắng lăn hai vòng, dừng lại bên chân Bùi Thâm.
Sữa trắng chảy khắp nơi, vừa ngấy vừa dính.
Bùi Thâm nhíu mày, chưa kịp mở miệng la nó, không ngờ con vịt trước mặt đã giơ cánh, "cạp cạp" vào mặt mình, hắn nghi ngờ nó đang chửi hắn.
Bùi Thâm: "Mày không ngoan."
"Cạp cạp éc!"
Tên khốn!
Thiệu Liên thở phì phò không muốn nhiều lời nữa, giơ cánh bay thẳng lên bàn, ngậm miếng cá trong chén Bùi Thâm.
Hừ, cậu phải ăn cá, uống sạch canh cá!
Nhưng mà, nó --- ngon quá vậy!
Nuốt miếng cá vào bụng, miệng vàng nhỏ vội vàng húp canh, hoàn toàn không thấy ảnh đế Bùi sau lưng.
Hu hu hu, canh ngon quá!!!! Vịt chưa từng ăn món nào ngon vậy á!
Bùi Thâm:....
Tức thì tức, nhưng con vịt này càng ngày càng giống con vịt hắn từng nuôi hồi bé kia, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau....
Nhưng không thể.
Mắt Bùi Thâm tối đi, đè suy nghĩ vô lý kia xuống, cam chịu dọn dẹp sữa bò đầy đất.
Chờ đến khi hắn dọn xong, con vịt trên bàn đã dời chiến trường, vọc mỏ vào nồi canh ăn, chén nhỏ của hắn bị vứt sang một bên, trong chén cũng chỉ còn hai ba lát gừng.
"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp éc."
Con vịt đang ăn ngấu ăn nghiến quay đầu kêu mấy tiếng với hắn, Bùi Thâm có cảm giác nó đang khen mình = =
Thiệu Liên quả thật đang khen hắn, cậu không ngờ ảnh đế Bùi không chỉ đóng phim giỏi mà tài nấu ăn cũng chẳng kém cạnh!
Bất chợt, cậu có chút muốn ở lại, ít nhất ở lại đây trong ba ngày biến thành vịt, nghĩ đến tương lai một ngày ba bữa, chân vịt nặng đến mức không bước nổi một bước.
Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu xuống nghèo lại khó, sau khi ăn nồi canh cá ngon xoắn lưỡi, cậu không muốn ăn cá nấu bằng nước lã lạt nhách nữa.
Vì vậy, một bên muốn bị nuôi, một bên muốn nuôi, Thiệu Liên mở chế độ ăn uống chùa, cậu sẽ cho tên kia vuốt lông ăm bồng coi như trả tiền.
Từ ngày cậu đạp chén sữa, Bùi Thâm ăn gì cũng múc cho cậu một phần, số lượng cũng nhiều, còn nhiều hơn cả ảnh đế.
Rất biết sức ăn của vịt đấy, ai không biết còn tưởng ngày xưa ảnh đế từng nuôi vịt.
Mê mệt với kỹ thuật nấu nướng điêu luyện của ảnh đế, Thiệu Liên đã sớm vứt câu "Vịt xỉn ăn được gì" ra sau đầu.
Chớp mắt một cái đã đến ngày mười sáu âm lịch, khi mặt trời mọc vào hôm sau, cậu sẽ có thể biến lại thành người, cũng đồng nghĩa rằng kiếp sống ăn chùa uống chùa phải kết thúc.
Vì vậy sáng hôm sau, Bùi Thâm chui khỏi ổ nhỏ được Bùi Thâm chuẩn bị riêng cho mình, chạy đi tìm nhân viên chăn nuôi giục hắn nấu cơm, cậu muốn ăn cho thỏa lòng!
Kết quả vồ hụt, ảnh đế cứ bảy giờ sẽ rời giường không có ở trong phòng.
"Cạp cạp cạp cạp!"
Người đâu, người đâu rồi!
Thiệu Liên chạy từ trên xuống dưới, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy người đâu, cuối cùng đứng trên sân thượng nghe thấy bên dưới có tiếng động, mới phát hiện nhân viên chăm nuôi đang ở trong hồ bơi.
Wow, là hồ bơi cậu khao khát kìa!
Thiệu Liên nằm mơ cũng muốn có hồ bơi riêng, không hề nghĩ ngợi, giương cánh bay thẳng từ lầu 3 xuống ---
Đù má, mấy người thấy cảnh ảnh đế mét tám tám, bắp tay và cơ bụng không thiếu cái nào mà đeo phao tròn bơi nửa ngày không tiến lên được mà chỉ quay vòng vòng chưa!
Thiệu Liên bày tỏ cậu thấy rồi!
Chính vào lúc này đây!
Cho dù cái phao màu đen, trông trưởng thành hơn xanh với đỏ, nhưng nó vẫn không đổi được cảm giác kỳ dị không hài