Khi luồng sáng đầu tiên xuất hiện nơi đường chân trời, con vịt vẫn đang say giấc trên giường.
Bộ lông trắng muốt của nó phát sáng, luồng sáng càng ngày càng sáng, cuối cùng bọc cả con vịt lại.
Luồng sáng biến mất, thay vào đó là một cơ thể trắng nõn [email protected] truồng, đôi mắt trong veo như dòng suối ngụ ở rừng sâu, mang theo chút hơi nước.
Thiệu Liên duỗi người, cử động cơ thể một chút, thản nhiên đứng dậy đi ra sân thượng, vừa dựa vào lan can, một tay gãi tai, hai mắt vô thần nhìn về phía mặt trời mọc.
Phòng của cậu nằm trên tầng ba, quang cảnh rất đẹp, mặt trời dần xuất hiện, tia sáng vàng rực xuất hiện ngày càng nhiều.
Làn da trắng như ngọc của Thiệu Liên cũng được phủ một lớp áo choàng vàng rực, cậu nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác đắm mình trong ấm áp.
Nhưng Bùi Thâm dậy sớm tập thể dục nhà bên cạnh lại không hưởng thụ như vậy.
Hắn cầm nước ra ban công lầu hai, nhàn nhã uống một ngụm, nhìn rừng hoa hạnh trước mặt, cảm nhận ánh nắng chạm lên má, ấm áp vô cùng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc, kết quả mặt trời không thấy đâu, chỉ thấy một cơ thể [email protected] truồng ánh vàng xông thẳng vào mắt ---
Khung xương nhỏ như không gầy tong teo, cơ bắp dưới ánh nắng phập phồng nhẹ nhàng.
Rất rõ, là nam.
Vì đang tắm trong ánh mặt trời nên cơ thể [email protected] truồng kia như phát sáng, dễ thấy nhất là mông, đầy đặn, độ cong hoàn hảo, một nửa phơi dưới nắng, nửa còn lại khuất trong bóng tối, xuống thêm chút nữa, do cậu ta đứng đó, chỗ đứng lại cao hơn hắn một tầng, vì vậy ánh nắng xẹt qua nơi giữa hai [email protected], thứ gì đó thoát ẩn thoắt hiện....
Tình cảnh quá lúng túng, không thể tiếp tục nhìn.
Bùi Thâm dời mắt, cầm ly nước vào nhà như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không thể không thừa nhận, cơ thể đang tắm mình trong ban mai của cậu ta rất đẹp, như một bức tranh sơn dầu vậy.
Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, rất hợp với màn ảnh lớn.
Bộ phim [Loạn thế] hắn nhận có một vị họa sĩ phát tân cổ điển mới đi du học về, cơ thể hoàn hảo, yêu cơ thể [email protected] truồng của bản thân.
Bọn họ vẫn chưa quyết định được chủ nhân nhân vật này, đạo diễn chê bai mãi, không phải cơ bắp quá nhiều cũng là quá cao hoặc quá lùn, không ai hợp ý đạo diễn, cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống được.
Nếu đạo diễn Chu nhìn thấy hàng xóm này của hắn, chỉ cần mặt không quá xấu, không chừng....
Bùi Thâm lắc đầu thở dài, hắn nghĩ gì vậy.
Người sống ở đây, một không thiếu tiền, hai chưa chắc thích đóng phim, không nên làm phiền người ta.
Bỏ mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu, Bùi Thâm lên phòng thể hình trên tầng.
Thiệu Liên hoàn toàn không biết mấy suy nghĩ này trong lòng ảnh đế.
Cậu giơ tay đè sợi tóc ngốc trên đầu xuống, đến khi mặt trời mọc hoàn toàn, cậu mới duỗi người lần cuối, chậm rãi vào nhà ngủ bù.
Đến khi chiếc điện thoại cậu đặt trên đầu giường, bỏ hoang ba ngày, chỉ còn 18% pin rung lên.
Quản lý Trịnh Thường gọi.
Thiệu Liên buồn ngủ "a lô" một tiếng, bên kia khựng lại vài giây, sau đó hét lớn ---
"Nhóc Thiệu, mình qua rồi!"
Giật mình: "Qua gì?"
"Thử vai đó! Bộ [Loạn thế] của đạo diễn Chu, mình qua rồi!!!"
"Thật?!" Thiệu Liên bật dậy, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Mới đọc thoại có ba câu đã bị hô ngừng, trình độ này cũng có thể qua?
"Nhưng mà" Lão Trịnh hơi do dư, ấp úng nói: "Nhưng mà, nhân vật này, ừm..."
"Không sao, anh nói đi." Thiệu Liên nghĩ, cho dù có giảm thời gian xuất hiện cậu cũng diễn!
Lão Trịnh ho khan một cái, nói: "Nhân vật thay đổi, không phải Thường Hổ cậu thử vai mà là một họa sĩ.
Vai diễn nặng hơn cả vai Thường Hổ, còn phải c ởi quần áo, anh nghe đạo diễn Chu nói rồi, ý của đạo diễn là muốn cởi hết."
C ởi quần áo? Thiệu Liên đỏ mặt, "ừ" một tiếng nhẹ tênh.
Cậu chưa bao giờ c ởi trần trước mặt người khác đâu, cho dù có đang ở nguyên hình thì cũng có bộ lông dày đó được không!
"Yên tâm yên tâm, đạo diễn sẽ dọn phim trường trước khi diễn cảnh này." Mặc dù cảm thấy Thiệu Liên sẽ không ngại ngùng gì chuyện c ởi đồ này đâu, ngay cả [Vua vịt sau màn] mà cậu ta còn đòi diễn được mà, nhưng thiếu niên yếu ớt dưới ánh trăng lại xuất hiện trong đầu lão Trịnh, làm hắn dong dài đôi ba câu: "Phim này cũng không có gì, nhiều sao lớn diễn lắm rồi, hơn nữa cảnh cởi cũng ít, ít hơn [Vua vịt sau màn] rất nhiều."
Thiếu niên bên kia điện thoại lại nhỏ giọng "ừ" một tiếng như muỗi kêu, làm tim người khác quặn đau.
Lão Trịnh sợ khơi lại câu chuyện đau lòng của cậu, vội vàng lảng sang chuyện bàn hợp đồng.
"Được, chiều nay anh đến đón, em xem trước hợp đồng đóng phim đi." Cúp máy, lão Trịnh vẫn còn do dự, nhóc Thiệu sống cũng không dễ dàng.
Hắn nhớ Thiệu Liên từng nói khi ký hợp đồng với công ty, cậu ấy sống trong một thôn nhỏ nào đó đến khi trưởng thành.
Mấy ngày nay hắn có nhờ người tìm hiểu cái thôn kia, thật sự là một thôn vừa nhỏ vừa xa, nghe nói ba ngọn núi gần đó được dùng để phát triển du lịch nên dân trong thôn cũng chuyển đi hết.
Cái thôn cũ nát như vậy, chắc mỗi ngày cũng chỉ được ăn có một bữa.
Hu hu hu, đáng thương quá, chắc chắn mấy người kia quên mất trong thôn từng có một đứa nhỏ đáng thương tên Thiệu Liên rồi.
Bên này, Thiệu Liên để điện thoại xuống, xoa cằm ---
Vua vịt còn phải c ởi đồ à?
Chẳng lẽ cảnh đánh nhau quá nhiều, cần phải phô sức mạnh và cơ bắp ra?
Gần trưa, Thiệu Liên vừa hát vừa cười, mang tâm trạng vui vẻ do được nhận đi chăm sóc khu vườn của mình, thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn ảnh đế nhà bên, chép miệng.
Cảm nhận được tay nghề của ảnh đế, trong lúc cậu đang nghĩ cách làm sao để xây dựng quan hệ tốt đẹp với hắn trong đoàn, một chiếc xe quen thuộc chậm rãi dừng ngoài nhà, người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống xe, thẳng lưng gật đầu chào Thiệu Liên: "Cậu Thiệu, tổng giám đốc Cố nói tôi mang hai món sang cho cậu."
Tay trái ông cầm hộp đồ ăn, tay phải là một hộp quà đẹp đẽ.
Thiệu Liên biết ông, người này là trợ lý của anh ngỗng, cậu bỏ cọng cải trên tay xuống, tháo bao tay, đi lại hàng rào cào ngang eo rồi giơ