Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Chương Hướng Duy được thừa hưởng ưu điểm của ba mẹ, ngày nhỏ đi trên đường đã được người ta đưa danh thiếp mời làm minh tinh, nhưng gia đình thấy cậu còn nhỏ, không hợp tiếp xúc con đường này, chờ cậu lớn lên rồi nói sau.
Sau đó Chương Hướng Duy chậm rãi lớn lên, dùng thành tích đứng đầu toàn quốc thi đỗ Học viện Hí kịch, theo học khoa diễn xuất.
Lớn lên ngũ quan nảy nở, cành ô-liu đưa tới trước mặt cậu không ít, nhưng cô giáo cậu lại từ chối toàn bộ, không đồng ý cho cậu đi diễn. Cô giáo nói vai diễn đầu tiên trên con đường diễn xuất, không thể tùy tiện, phải thận trọng.
Vì vậy tâm tình của Chương Hướng Duy cũng bình tĩnh lại, cậu nghiêm túc theo cô giáo học diễn xuất, cho tới kỳ 2 năm hai đại học, cậu nhận được <Triều dâng>.
Nhân vật bên sản xuất muốn Chương Hướng Duy diễn không phải là diễn viên quần chúng hay nhân vật thứ N nào đó. Mà là nam hai, phối diễn với nam chính là ảnh đế Hoắc Kham – người bảo đảm số lượng phòng vé của giới điện ảnh.
Ảnh đế giới điện ảnh diễn chính, diễn viên phụ hùng hậu.
Không thể tưởng tượng được đây sẽ là tổ đội cao cấp như thế nào, một chiếc bánh thơm ngon béo bở mà người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng cầu không được.
Chương Hướng Duy bị dọa sợ, không dám đi casting, liền nói với cô giáo rằng mình không diễn được. Cô giáo không tán thành quan điểm của cậu, cô cảm thấy có thể có được một cơ hội mơ còn không thấy, không có đạo lý gì lại từ chối không nhận. Còn việc có diễn được hay không, phải thử mới biết.
Chương Hướng Duy cảm thấy bên nhà sản xuất có thể tìm đến cậu tám phần mười là vì nhìn thấy video cậu giúp Vương Trình quay khá nổi, từng lên hot search.
Video đó cậu mặc trường sam thời Dân quốc vừa đi vừa nghỉ ở một cổ trấn, ăn ăn uống uống, Vương Trình thì liên tục cầm máy quay theo cả quãng đường, trong video cơ bản không cần đến kĩ năng diễn xuất. Có lẽ bên sản xuất cảm thấy hình tượng của cậu phù hợp.
Chương Hướng Duy một đêm không ngủ, không ôm hi vọng đi casting, cậu tự an ủi bản thân coi như đây là một trải nghiệm, không cần lo lắng, hơn nữa đoạn cậu cần diễn thử chỉ cần khóc đến thảm thương, lời thoại ít, dễ dàng thuộc lòng, chỉ cần phát huy như bình thường là được. Phần cuối cậu khóc là được, sẽ không có chuyện gì.
Dù đến lúc phát sóng, vai diễn thuộc về người khác, cậu cũng có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình cũng đã từng casting vai đó, chính là phim có Hoắc ảnh đế đóng chính đó.
Nào ngờ kết quả thử một lần đã thành công.
Ngày diễn ra lễ khởi quay với Chương Hướng Duy từ đầu đến cuối như một giấc mơ, một tháng sau gia nhập đoàn phim, cũng vẫn như một giấc mơ.
"Ôi" Chương Hướng Duy ngồi trong phòng sinh hoạt chung, ôm hộp nhựa trong suốt dùng tăm xiên dứa ăn. Ngay sau đó là chuẩn bị quay cảnh đầu tiên. Khiến cho cậu ăn quả dứa này như ăn bữa cơm trước khi bị lôi ra xử trảm.
Đúng rồi, cảnh đầu tiên là diễn cái gì nhỉ?
Hình như là cùng ảnh đế.
À đúng rồi.
Chương Hướng Duy rõ ràng đã đọc kịch bản từ đầu đến cuối đọc một lượt, nhưng lúc này trong đầu giống như chỉ có hồ dán.
"Tiểu Duy."
Trợ lý Trần Hương Hương vội vàng chạy vào nói:
"Siêu thoại của em với lão đại lên bảng xếp hạng..."
Chương Hướng Duy cảm thấy mình với cái chết chỉ cách một câu "siêu thoại lên bảng xếp hạng", cậu nhanh chóng cắt ngang lời của trợ lý:
''Chị Hương Hương , chị đợi em ăn xong quả dứa này đã.''
Trần Hương Hương không kịp phanh lại, cùng lúc cậu nói cũng đã nói xong:
"Xếp số một."
Chương Hướng Duy chết rồi.
<Triều dâng> không giống các hạng mục khác, không có nghệ sĩ gì đó, liền đơn giản mà thẳng thắn đăng một cái thông báo chính thức lên weibo. Vừa đăng liền bạo, tên của "Hoắc Kham" treo ở trên nguyên cả một ngày.
Chương Hướng Duy trong đội hình là người mới, nhưng phần diễn lại cực kì nhiều, một sự xuất hiện cực kì bất ngờ, sau đó cậu giống như bị người ta phanh thây xem xét. Từ trường tiểu học đến trường đại học, từ nick QQ đến Võng Dịch, từ nhà ở nguyên quán đến nhà trọ, đều bị đào ra sạch sành sanh, làm cậu sợ đến mức mấy ngày liền không dám dùng điện thoại.
Giới giải trí nhiều sư ít cháo, hot là con dao hai lưỡi. Càng hot, con dao kia càng nguy hiểm.
Giống như Chương Hướng Duy hiện tại, ở giữa tâm bão lung lay không ngừng.
Trần Hương Hương nhặt nửa quá dứa rơi dưới đất vứt vào sọt rác, nói:
"Cái siêu thoại này cũng không phải hôm nay mới có, em bình tĩnh một chút."
Chương Hướng Duy cảm thấy muốn chết:
'' Lúc trước còn xếp thứ ba mươi mấy mà. ''
Trần Hương Hương lại nói:
"Có gì lạ sao, fandom ý kiến đòi phát kẹo thôi."
Chương Hướng Duy co quắp ở trên ghế, hai mắt vô thần.
"Hôm nay vừa mới chụp ảnh thôi đó."
Trần Hương Hương xiên dứa đưa đến bên miệng cậu.
"Fan cp bị đói quá lâu, hôm nay ăn Tết."
Chương Hướng Duy "..."
Cậu há mồm ăn miếng lớn, một bên miệng phồng lên, lông mày cau lại, âm thanh mơ hồ:
"Vừa mới chụp ảnh, em đã bị fan của Hoắc Kham đâm thành cái sàng rồi, bốn năm tháng tới đây làm sao sống đây."
Trần Hương Hương liếc mắt nhìn thiếu niên cả người tang thương tràn ngập nói:
"Cũng thành cái sàng rồi, đâm thêm vài cái cũng không khác gì đâu."
Chương Hướng Duy tức đến hộc máu, mặt buồn rười rượi, tất cả chỉ vì cái video kia.
Không biết tại sao cậu trở thành CP vạn năng, video của cậu được chỉnh sửa xuất hiện ở các loại fmv cổ đại hiện đại, nuôi sống rất nhiều fansite.
Tất cả đều ship CP, tất cả đều là nam x nam.
Hơn nữa CP của cậu với Hoắc Kham là hot nhất – CP 24, gần đầy bởi vì <Triều dâng>, lượng truy cập liền tăng đến chóng mặt, dọa người.
Tại sao lại gọi là 24, bởi vì bọn họ chiều cao hơn kém 12cm, tuổi cũng cách 12 tuổi.
Mười hai cộng mười hai bằng hai mươi tư. Ha ha..
Vì vậy liền gọi là 24 CP.
Chương Hướng Duy vẻ mặt đưa đám.
"Tại sao em với Hoắc Kham lại có siêu thoại cơ chứ."
Trần Hương Hương mí mắt giật giật, đứa nhỏ giận dỗi rồi, cô nhanh chóng nhét dứa vào miệng cậu.
"Các anh đẹp trai đều có cảm giác CP."
Chương Hướng Duy bĩu môi, okay.
"Nhiệt của Hoắc đại ảnh đế bao nhiêu người muốn cọ nhưng cọ không được, đoàn đội mở họp suốt đêm cũng không nghĩ ra được cách cọ đâu, em sướng quá rồi, tùy tiện là cọ được nhiệt."
Trần Hương Hương quan sát vẻ mặt cậu.
"Người ta là diễn viên, dựa vào tác phẩm nói chuyện, sống hay chết không phụ thuộc vào fans, fans cp càng không đáng nói. Nhưng em không giống như vậy, em cần bọn họ."
Chương Hướng Duy trầm mặc hồi lâu.
"Chính vì thế nên em mới thấy lúng túng."
Trần Hương Hương còn muốn nói tiếp đã nghe thấy thiêu niên nhỏ giọng nói một câu: "Thầy ấy ghét em."
"??" Trần Hương Hương nói: "Có hả?"
Chương Hướng Duy vặn vặn ngón tay, lầm bầm: "Có chứ, lúc em chào thầy ấy, thầy ấy rất lạnh nhạt."
Trần Hương Hương nhìn cậu như cún con, nhịn không được suýt chút nữa tức đến thở hồng hộc.
"Là do em nghĩ nhiều rồi, anh ta đối với ai cũng rất lạnh lùng."
Chương Hướng Duy nửa tin nửa ngờ.
Trần Hương Hương đút cho cậu miếng dứa cuối cùng, thả hộp nhựa xuống.
"Ngoan ngoãn đóng phim đi em trai, đây là cơ hội ngàn năm có một, ảnh đế người ta ra mắt sớm, khoảng..."
Cô tính tính.
"Khoảng hai mươi năm."
Chương Hướng Duy hít vào một hơi thật lớn.
"Em nghĩ mà xem, người ta ở trong vòng giải trí lâu như vậy, có biết bao nhiêu kinh nghiệm cùng bản lĩnh, em thừa dịp này học hỏi nhiều một, học được rồi thì chính là của em."
"Huống hồ người ta còn có tài nguyên siêu to khổng lồ, quen biết nhiều, nếu em có thể thân thiết với anh ta, trở thành tiểu bối anh ta yêu quý, cái đùi vàng lớn này có thể ôm chắc rồi."
Chương Hướng Duy cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
"Không thể nào, thầy ấy không thể nào thích em được."
"Chuyện do người làm, lâu ngày sinh tình."
Trợ lý làm xong công tác động viên, lén lút thở ra, không dám tự nhận bản thân cô chính là fan 24CP. Tội lỗi, tội lỗi.
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Chương Hướng Duy không để tâm, đây là phòng sinh hoạt chung, ai cũng có thể dùng, ai biết người ngoài cửa tìm là ai.
Mãi đến tận khi ngoài cửa gọi một tiếng: "Tiểu Trần."
Tiếng Quảng Đông, nghe quen quen.
Chương Hướng Duy cùng Trần Hương Hương tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, hai người ngây ngẩn. Mấy giây sau cả hai không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.
Trần Hương Hương trong chớp mắt chạy tới mở cửa, cười như hoa loa kèn tháng tám vừa được tưới nước, trong veo xinh đẹp.
"Anh Lợi."
Chương Hướng Duy nhíu nhíu mày, người của mình chân chó như vậy, cậu..
Cậu nhất định không thể làm tuột dây xích được.
"Chào anh Lợi."
Chương Hướng Duy hướng về phía người đàn ông cao ráo cường tráng, khí tức bức người – trợ lý của lão đại, chào một tiếng.
An Lợi ừ một tiếng, lại nói: "Đi thôi"
"Dạ?" Chương Hướng Duy ngơ ngác.
"Đi đâu ?"
Trần Hương Hương