Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
An Lợi để Phương Viên thu dọn đồ đạc linh tinh, còn y thì dọn dẹp quần áo của thằng bạn già, rồi gọi điện thoại cho Chu Văn.
"Anh Văn, có bận không? Đang đâu đấy, ăn cơm tối à?"
Chu Văn vừa đến bãi để xe, chuẩn bị tham gia một bữa tiệc.
"Có việc gì thì nói luôn, đừng tỏ ra ân cần, nghe ghê lắm mày"
An Lợi vỗ vỗ mặt.
"Lão Hoắc sang Di Gia rồi"
Chu Văn giọng nhẹ nhàng như mây gió: "Thế thôi à?"
An Lơi: "..."
"Chuyển sang ở phòng ngay cạnh đứa nhóc kia, chỉ cách nhau một bước tường, nói quá lên là coi như ở chung, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, bộ anh không thấy lo à?"
Chu Văn hỏi ngược lại: "Lo thì có ích gì?"
An Lợi nghẹn lời.
Vô ích thật, ngày nào y cũng như bà mẹ già theo sát hắn ở đoàn phim, cũng chẳng ngăn nổi ông nội kia động tay động chân.
"Đã đến rồi thì ở lại đi" Chu Văn nói: "Trời có sập xuống thì cũng có Lão Hoắc đỡ, cậu làm tốt việc trong phận sự của mình là được, không cần phải nhận một phần tiền rồi lo hai phần việc làm gì"
An Lợi than một tiếng: "Anh Văn, anh nghĩ vậy thật hả? Vậy sao anh tra ra acc clone của đứa nhỏ kia nhanh thế, còn nói cho Lão Hoắc, giúp hắn thêm củi thêm lửa làm gì?"
Chu Văn: "..."
An Lợi vịn vào chuyện này mà nói ra nỗi nghi ngờ của mình.
"Em nghĩ mãi không thông, tại sao Lão Hoắc đoán được là buổi chiều đứa nhóc kia sẽ lập nick clone? Bộ có thuật đọc tâm à?"
Chu Văn ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.
"Vì là người từng trải'
Có những lúc có cả bụng tâm sự, buồn phiền, hoặc là phấn khích đều sẽ lựa chọn bày tỏ trên acc clone.
Đây là thói quen thường thấy ở các diễn viên.
Chu Văn quen biết một vài diễn viên, bọn họ đều có acc clone, ít thì một hai cái, nhiều thì ba, năm cái, cũng không phải chưa từng một lần bị người trong ngành đào ra được.
Nhưng dù sao xác suất bị tra ra acc clone vẫn thấp hơn xác xuất trượt tay ở trên acc chính thức.
Còn về phần buổi chiều xảy ra chuyện gì, Chu Văn cũng chẳng để ý, kể cả Lão Hoắc chơi người ta phát khóc cũng chẳng có gì là lạ.
.
Trong lúc An Lợi và Chu Văn tám chuyện, hai đương sự đã gặp mặt nhau.
Chương Hướng Duy cảm thấy cực kì mông lung.
"Thầy Hoắc, không phải thầy đang ở Đằng Loan ạ?"
Hoắc Kham nói: "Ở chán rồi, chuyển sang chỗ khác"
Trên đầu Chương Hướng Duy mọc ra một cái dấu hỏi chấm, ủa thế nên là chuyển từ khách sạn tốt nhất sang khách sạn bé xíu này hả?
Thôi thế giới của đại lão, một người thường như cậu không nên suy đoán làm gì.
Chương Hướng Duy không xác định được là người đàn ông này chỉ đến để chào hỏi, hay là muốn vào ngồi một lúc, cậu do dự không biết có nên đóng cửa không.
"Thầy Hoắc, thầy đặt phòng nào vậy ạ?"
Hoắc Kham hếch cằm về phía bên phải.
"Ở sát bên cạnh cậu"
"Thầy đặt được phòng đấy ạ" Chương Hướng Duy vô cùng ngạc nhiên.
"Em với chị Hương Hương đều không đặt được, người ta nói là có người đặt trước rồi, sau đó em vẫn muốn đổi phòng cho chị ấy sang đây, thế nhưng người ta không trả phòng, em cũng không biết người ở là ai"
Hoắc Kham đút hai tay vào túi, hơi cong eo nhìn cậu.
"Vậy à?"
"Vâng ạ" Chương Hướng Duy vui mừng nói: "Em rất vui vì thầy Hoắc ở phòng bên cạnh em"
Hoắc Kham ngẩn người: "Hả?"
Chương Hướng Duy ngẩng mặt lên nở nụ cười.
"Bởi vì đến lúc tan làm rồi có thể cùng thầy Hoắc thảo luận về kịch bản"
Hoắc Kham nhìn đôi mắt đứa nhỏ chứa đầy ánh sáng lấp lánh, trái tim già bị kích động một chút, đáng yêu quá đi mất.
Diện tích phòng không lớn lắm, trang trí đơn giản, chất lượng cũng bình thường, ưu điểm duy nhất là có một ban công nhìn ra hồ, ban đêm tan làm về đây, có thể nhìn thấy chòi nghỉ bên hồ hoặc đoàn phim quay đêm ở trên cầu.
Đây là việc thú vị nhất khi ở trong phòng của Chương Hướng Duy, cậu sẽ ló đầu ra ngoài sổ, mong chờ không biết có thể nhìn thấy nghệ sĩ nào không.
Nhưng đêm nay đoàn phim kia không quay ở đó nữa, cậu chán nản không biết phải làm gì.
Bây giờ trong phòng lại nhiều thêm một người, lại còn là người chiều nay đã khiến cậu run chân, thế nên mọi dây thần kinh lười biếng đều bị bật công tắc, không dám thả lỏng nữa.
Chương Hướng Duy nhìn theo tầm mắt của người đàn ông kia.
Trên sàn nhà va li bị mở ra, quần áo lung ta lung tung, mấy túi bóng đóng gói bừa bãi để cùng một chỗ, dây sạc ngổn ngang, phần ở trên đất, phần trong vali, trông cực kì kinh khủng.
Chương Hướng Duy nhanh chóng đi sang đóng vali lại, cậu còn chưa kịp thở ra một hơi, lại liếc thấy quyển truyện BL năm bên gối.
"....!!!"
Chết mất thôi.
Chương Hướng Duy thấy người kia chuẩn bị nhìn sang đây, mí mắt cậu giật giật đột nhiêu kêu lên: "Thầy Hoắc ơi!!!"
Hoắc Kham như có như không thu tầm mắt lại.
"Hửm?"
Chương Hướng Duy nghiêm túc nói: "Ở đây có thể thưởng thức cảnh bên hồ, đẹp lắm, thầy tới xem thử đi"
Nói xong liền kéo người đàn ông đến bên cạnh cửa sổ.
Một lòng sợ hãi quyển truyện bị phát hiện, nên cậu quên luôn chuyện tay mình đang làm gì.
Hoắc Kham đưa mắt nhìn cánh tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay hắn, đứa nhỏ không thích việc dọn dẹp cho lắm, nên trong phòng lộn xộn, thế nhưng không sao cả, điều đó không trừ điểm của cậu, bởi vì hắn thích việc dọn dẹp, cả hai bù trừ cho nhau, hoàn hảo.
Còn về quyển truyện tranh cạnh gối lúc nãy, hắn đã nhớ tên rồi, quay về sẽ mua xem.
Con người sống ở trên đời, việc học là không dừng lại, sống đến già, thì học cũng đến già.
.
Quyển truyện tranh bị đẩy vào dưới gối, trái tim của Chương Hướng Duy cũng trở về, cậu mở tivi, nhìn thấy một bộ phim điện ảnh đề tài võ hiệp.
"Oa, thầy Hoắc ơi, là thầy diễn nè"
Thái dương Hoắc Kham giật giật.
Chương Hướng Duy tò mò hỏi: "Thầy Hoắc này, thầy có xem lại phim do mình đóng không?"
Chưa bao giờ xem – Hoắc Kham: "Thỉnh thoảng"
Chương Hướng Duy có chút phấn khích.
"Vậy thầy thích nhất bộ phim nào của mình ạ?"
Hoắc Kham chừa từng bị hỏi vấn đề này, trước khi phỏng vấn hắn đều xem trước bản thảo, câu nào không muốn trả lời thì cắt đi luôn.
Thích nhất ư? Cái vấn đề thiếu não ít dinh dưỡng như vậy, có gì hay để mà hỏi chứ.
Mỗi bộ phim không phải chỉ vì thích mới nhận diễn.
Huống hồ hắn coi tác phẩm như đứa con của mình.
Có gia đình nào xếp hạng cho con mình thứ nhất thứ hai thứ ba không?
Vậy mà ngay vào lúc này...
Hỏi hay lắm.
.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ra mắt đến nay Hoắc Kham được hỏi đến vấn đề này, mà lại là do hắn dung túng, vì vậy hắn cũng sẽ trả lời: "Bộ <Cái cây thứ bảy>"
"Tại sao ạ?"
Chương Hướng Duy khoanh chân ngồi ở cuối giường, chăm chú tự hỏi tự trả lời: "Là do diễn nhân vật bị câm điếc để lại cho thầy ấn tượng sâu sắc ạ? Chắc lúc nhận vai diễn kia thầy đã thử đi trải nghiệm cuộc sống của người khuyết tật nhỉ, nếu không sao lại diễn tốt như thế cơ chứ, thật sự đấy, lần nào em xem cũng khóc, em cảm thấy thầy dựa vào vai Trần Triêu Huy nhận ba giải ảnh đế là danh xứng với thực"
Hoắc Kham ghi nhớ hết những lời khen chân thành của đứa nhỏ, sờ chóp mũi cười cười, bạn nhỏ à, thực ra không phải vì lí do phức tạp như vậy, chỉ bởi vì ngày đó đi nhận giải, gặp được em mà thôi.
Bởi vì thế mà tác phẩm này mới chăn đơn gối chiếc, hàm chứa ý nghĩa khác biệt so với những tác phảm còn lại.
Không còn là con của hắn nữa, mà là một nhân chứng cho cuộc đời hắn.
.
Chương Hướng Duy cùng Hoắc Kham ăn đêm, xem phim, bàn luận về phim ảnh, bàn luận về <Triều dâng>, không gượng gạo cũng không lúng túng, khoảng cách 12 tuổi cứ như vậy vô hình