Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Lần đầu tiên Chương Hướng Duy đến phòng của Hoắc Kham, cũng giống như căn hộ của hắn ở thành phố A, đều sạch sẽ gọn gàng.
Mà phòng của cậu thì giống như cái chuồng lợn.
Chương Hướng Duy cảm thấy không hiểu nổi hai chuyện, một là tại sao đồ của mình lại nhiều thế, còn đồ của Hoắc Kham lại ít như vậy.
Cùng là một thiết kế, thế nhưng cậu lại có ảo giác như hai căn phòng hoàn toàn khác biệt.
Chương Hướng Duy tâm tình phức tạp mà thở dài một hơi, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí, ôm tâm lí không nên đụng chạm nhiều, cậu nhanh chóng tìm quần áo.
Cũng là quần lót hình vuông giống mình.
Cũng là màu trắng, thế mà lại lớn hơn mình tận hai cỡ.
Ok fine, bạn học Chương Hướng Duy đến đây coi như hết chịu nổi, không thể nào không nghĩ nhiều được, tha cho bé đi mà.
Tuổi trẻ không phải thứ có thể đem ra để chơi đùa, tường hổng một lỗ cũng sẽ sụp đổ, mình phải nhớ kĩ.
Chương Hướng Duy nỗ lực kiềm chế trí tưởng tượng của mình, lúc cậu chuẩn bị thật sự đi ra ngoài thì vô tình nhìn thấy một cuốn sổ da màu đen.
Một nửa cuốn sổ bị lấp trong gối, một nửa thì lộ ra ngoài ánh đèn, bên cạnh còn có một cây bút máy.
Nhật kí ư? Viết lúc nào, do ai viết?
Chương Hướng Duy ngạc nhiên rồi chăm chú nhìn thêm một lát, bên trong cuốn sổ kia là bí mật của đại lão giới giải trí, khả năng cao bên trong đấy có rất nhiều dưa.
Bây giờ cậu lén lút mở ra xem, người trong cuộc hẳn là sẽ không phát hiện ra.
Thế nhưng làm như vậy rất bất lịch sự, lại còn thiếu đạo đức.
Chương Hướng Duy đi đến cửa lại dừng một chút, trong đầu xẹt qua một tia cảm giác kỳ lạ.
Nhật kí là một thứ rất riêng tư, tại sao người đàn ông kia lại không cẩn thận như vậy, để cậu đi sang đây, không sợ cậu xem được sao?
Hay là có lòng tin với nhân phẩm của cậu?
Chắc là không đến nỗi cố tình để cậu xem đâu nhỉ, Chương Hướng Duy dù tự luyến đến mức nào cũng không dám nghĩ theo chiều hướng này.
Chương Hướng Duy lắc lắc đầu, không nghĩ nữa ôm quần áo đi ra ngoài, đột nhiên vừa ra cửa thấy một người đàn ông cao to đứng đó, khiến cậu giật nảy cả mình.
An Lợi ngẩng đầu nhìn số phòng, ủa không sai mà, sau đó y liền giữ im lặng.
Chương Hướng Duy cũng im lặng, dùng bất biến ứng vạn biến.
An Lợi trong một phút tự chuẩn bị tâm lý cho mình, lạnh mặt nghiêm nghị hỏi: "Thầy Hoắc của cậu ở trong phòng cậu?"
Chương Hướng Duy gật gật đầu.
An Lợi lại hỏi: "Đang đi tắm?"
Chương Hướng Duy tiếp tục gật đầu.
An Lợi quay người đi vào phòng của mình.
Mở cửa, đóng cửa, hành lang lại rơi vào yên tĩnh.
Chương Hướng Duy đờ đẫn đứng tại chỗ, vậy thôi á? Chỉ hỏi hai câu kia thôi? Không hỏi gì khác nữa à?
Tại sao không lo cậu ở trong phòng làm chuyện xấu gì? Gay khí trên người cậu giấu kĩ vậy cơ à?
.
Chương Hướng Duy mơ mơ hồ hồ quay về, gõ gõ cửa phòng vệ sinh: "Thầy Hoắc ơi, quần áo của thầy đây ạ"
Bên trong vang lên âm thanh: "Vào đi"
Chương Hướng Duy thành tâm đề nghị.
" ....Không nên đâu ạ"
Hoắc Kham nói: "Tôi vẫn đang tắm,cậu đi vào đặt quần áo lên trên bàn"
Chương Hướng Duy cắn cắn môi, vẫn đang tắm, tức là trên người vẫn còn ướt, bảo mình đem đồ vào, nghe có vẻ như không có vấn đề gì.
Thế nhưng cậu chính là vấn đề lớn nhất đấy, có những lúc cậu không thể khống chế tốt bản thân mình đâu.
Người đàn ông kia vẫn đang tắm, cậu không thể đi vào.
Chương Hướng Duy nhịn đau từ chối món ăn khuya thơm ngon hảo hạng.
"Thầy Hoắc, hay là thầy mở cửa ra, em thò tay vào đưa đồ cho thầy"
Trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước, không trả lời.
Chương Hướng Duy cho là hắn không nghe thấy nên nói lại lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại, lần này chắc chắn là người ta không hài lòng với thái độ của mình rồi.
Làm sao bây giờ? Sao hôm nay trôi qua khó khăn thế này?
Chương Hướng Duy đặt chân trước cửa, thỉnh thoảng lại đá nhẹ vào cửa, bỗng nhiên cửa thình lình mở ra không hề báo trước, cậu vẫn đang trong tư thế giơ chân nên theo quán tính ngã về phía trước.
Cả người mất thăng bằng, Chương Hướng Duy không ngã vào cơ ngực ướt át tràn ngập hơi nước kia, dưới tình huống khẩn cấp cậu quơ quào lung tung, túm vào những thứ có thể túm được, sau đó....
Ngồi xổm dưới đất.
Một vị trí trung gian cực kì khó xử.
.
Mấy phút sau, Hoắc Kham ngồi ở trên ghế lau tóc.
Chương Hướng Duy ngồi một bên đánh nhau với cái điều khiển, ấn lên ấn xuống không ngừng, trọ trong khách sạn đến ngày hôm nay, lần đầu tiên cậu cảm thấy căn phòng này quá nhỏ bé.
Nhỏ đến mức có thể cảm nhận được khí tức của người khác, cứ mãi lượn lờ ở đầu mũi cậu, không có cách nào xua đi được.
Còn phảng phất nghe được tiếng hít thở của đối phương, tiếng tim đập, thậm chí là tiếng hầu kết di chuyển lên xuống, mạch suy nghĩ của Chương Hướng Duy hiện tại không còn rõ ràng nổi nữa.
Bên trong Chương Hướng Duy là một mảnh binh hoang mã loạn, khủng hoảng, luống cuống, ban đầu cậu thích diễn xuất của người đàn ông này, cảm thấy đối phương diễn rất hay, thấy đối phương cực kì xuất sắc, tài giỏi.
Sau đó cậu phát hiện bản thân mình là gay, không ngoài dự kiến cậu bắt đầu thích cả nhan sắc lẫn dáng người của đối phương.
Thân cao 1m89, vai rộng, vòng eo rắn chắc, cả người đều có cơ bắp, đó đều là những thứ Chương Hướng Duy thích nhưng không có được, cho hỏi cậu có thể kìm lòng không ước ao, không thích được sao?
Nói chung sở thích của cậu là kiểu rất đại trà, khuôn sáo, nông cạn.
Nhưng cũng rất an toàn.
Đối với bản thân cậu mà nói thì đó là một kiểu sở thích an toàn.
Nhưng lúc này Chương Hướng Duy lần đầu nảy sinh hoài nghi rằng có lẽ nào bản thân cậu còn thích điểm khác nữa.
Chương Hướng Duy cầm chặt cái điều khiển, móng tay bấm vào khe hở giữa nút ấn, nếu mà sự thật là như vậy, thì cậu toi mạng rồi.
"Duy Duy, cái điều khiển đó làm gì khiến cậu không vui à?"
Bên tai đột nhiên có âm thanh vang lên, Chương Hướng Duy run rẩy dữ dội.
"Không, dạ không ạ"
Hoắc Kham cau mày, bé ngoan bị dọa sợ rồi à.
.
Đúng là Chương Hướng Duy bị dọa sợ rồi, khung cảnh ở cửa nhà vệ sinh ban nãy lại hiện lên trước mắt cậu, lúc đó cậu vung tay lung tung túm được cánh tay ẩm ướt của người kia, nhưng lại không túm chặt lắm.
Tại sao người đàn ông này không đỡ cậu?
Một hai tháng trước, lúc đối diễn với nhau lần đầu tiên ở phòng nghỉ, đã đỡ được cậu cơ mà?
Hoắc Kham nhìn thấy sự thay đổi trên mặt đứa, thần sắc cũng hơi đổi một chút.
Lúc đó bởi vì trong đầu hắn nảy sinh