Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Hôm ấy Chương Hướng Duy xin nghỉ đi quay tạp chí, trạng thái của Hoắc Kham rất tệ, nửa ngày cũng không nhập diễn được, không phải thiếu một chút là nhập diễn, mà là hoàn toàn không thể nhập diễn nổi.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.
Cả đoàn phim đều mông lung.
Bị ốm ư? Đúng là mấy hôm nay nhiệt độ rất cao, nhân viên cũng có người bị say nắng.
Đạo diễn Vương lau trán ướt mồ hôi.
"Thầy Hoắc à, nếu không thì cậu đến phòng nghỉ rồi nghỉ ngơi chút đi..."
"Quay sau đi"
Hoắc Kham ngồi xuống trước chiếc bàn dài, hạ mắt đưa tay nghịch giấy bút trên bàn.
"Hôm nay tôi không quay được"
Đạo diễn Vương cũng không tỏ vẻ gì, mất hình tượng đưa tay lên xoa xoa trước ngực.
"Chuyện này... Cậu có chỗ nào không khỏe à?"
Hoắc Kham chưa mở miệng, Tưởng Di đã đi đến.
"Đạo diễn Vương, quay cho tôi cảnh kia trước đi"
Đạo diễn Vương nói: "Vậy cũng được, cô chuẩn bị nhanh một chút"
"Được ạ" Tưởng Di chờ đạo diễn đi rồi, dùng toàn thân để đỡ đống trang sức nặng nề mà cúi người sát về phía Hoắc Kham, trêu ghẹo hắn.
"Sư huynh, linh hồn nhỏ bé của anh chạy ra khỏi lều đi hóng gió rồi à?"
Mặt Hoắc Kham không có cảm xúc gì.
Tưởng Di bảo trợ lý đưa cốc trà sữa qua.
"Uống thử cái này đi, hạ hỏa anh ơi, là do Tiểu Hướng Duy mua cho mọi người đó"
Nửa câu sau cô dùng âm lượng chỉ đủ để Hoắc Kham nghe thấy.
Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở bà chủ của mình: "Chị Di ơi, thầy Hoắc không uống trà sữa đâu..."
Rồi tắt tiếng.
Trợ lý bé nhỏ mặt mũi mông lung nhìn thấy thầy Hoắc đưa tay nhận trà sữa, xảy ra chuyện gì thế này?
Tưởng Di vung tay áo rộng rãi của mình, vắt tay ra sau lưng.
"Tâm tại, mộng sẽ tại, giữa đất trời bao la còn chân ái"
"Tâm không tại, mộng cũng không, cuộc sống buồn tẻ chẳng có tương lai"
Trợ lý: "..."
Sao tự dưng lại hát lên vậy trời?
.
Hoắc Kham ở trong phòng nghỉ uống trà sữa, cả người hắn như bị bao bọc bởi một lớp băng tuyết.
"Em ấy mời trà sữa, tại sao tôi lại không biết gì hết?"
An Lợi đáp: "Tôi cũng không biết gì cả, chắc là cậu ấy lén lút đánh tiếng trước với nhân viên, đặt đồ xong thì thanh toán qua wechat"
"Nếu không thì trà sữa vừa được giao tới đoàn phim, chẳng chờ Tưởng Di đưa cho cậu, tôi cũng sẽ giữ cho cậu một phần"
Lòng bàn tay Hoắc Kham dán sát vào phần cốc vẫn đang toát hơi lạnh, khiến nước chảy ra ngoài, hắn nặng nề lên tiếng: "An Lợi Tử, em ấy lên máy bay rồi"
An Lợi muốn quỳ với ông nội này luôn.
"Tôi không rõ lắm, bên Tân Cách có cử nhân viên tới đón, ở sân bay cũng có xe chờ sẵn, cậu còn lo lắng cái gì?"
"Lịch trình bị rò rỉ, truyền thông sao có thể tha cho em ấy được?"
Hoắc Kham buồn bực nhíu mày.
"Không chỉ phía truyền thông, còn có những fansite, fan cầm điện thoại bám theo này nọ sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề"
An Lợi ôm cánh tay tựa người vào cửa.
"Lão Hoắc, tôi hiểu được việc cậu có tâm lí như cha già này, ngoại hình của Tiểu Chương rất dễ đánh lừa người nhìn, đừng tưởng cậu ấy xinh đẹp mà mong manh dễ vỡ như đồ sứ, thực ra nội tâm của cậu ấy rất mạnh mẽ, rất thích hợp lăn lộn trong giới giải trí"
Hoắc Kham vuốt ve cốc nhựa.
"Lần trước ra ngoài thì chưa tiến tổ được bao lâu, tôi cũng thấy được cậu ấy có chút hoảng loạn, chân tay lúng túng, không biết phải đối phó với máy ảnh như thế nào, nhưng lần này không giống thế nữa, cậu ấy đã ở đoàn phim lâu như thế, từ ma mới cũng biến thành ma cũ cả rồi, có gì mà không ứng phó được chứ?"
Hoắc Kham vẫn rất khó chịu.
"Sự hỗn loạn ở sân bay em ấy chưa từng gặp bao giờ"
"Ai mà chẳng có lần đầu tiên chứ"
An Lợi nói: "Năm đó cậu bạo hồng, trận chiến sân bay ngày đến bây giờ làm gì có ai vượt được qua cậu đâu, bên cạnh cậu có mỗi tôi là trợ lý, chúng ta bị chặn ở sân bay không đi nổi, balo của cậu bị chen chúc rách cả ra, đãi ngộ của cậu ấy bây giờ so với cậu đã tốt lắm rồi, có trợ lý, có người bên Tân Cách, có anh em, còn có cả bảo an sân bay cũng được sắp xếp nữa"
"Còn có đoàn đội của cậu lúc nào cũng sẵn sàng xử lí quan hệ xã hội cho cậu ấy"
Hoắc Kham thở dài.
"Đạo lý này thì tôi hiểu, thế nhưng tôi vẫn lo lắng"
An Lợi nói: "Tôi thấy cậu đây là kiểm soát người ta thành thói quen rồi, không nắm trong tay thì lại như thiếu mất cái gì, đây là bệnh đấy"
Hoắc Kham cười lạnh.
"Ai cần cậu nói, tự tôi không biết chắc?"
.
An Lợi: "..."
Một đoạn tình cảm kéo dài hai năm vẫn chưa thành hình đã khiến một kẻ sinh ra chỉ biết đóng phim và đóng phim trở thành bộ dạng như thế này đây.
"Bệnh này của cậu ấy à, chỉ có thể tự chữa thôi, không thể mỗi lần Tiểu Chương có công tác thì cậu lại đi theo rồi kéo hướng máy ảnh chĩa về phía mình được đâu"
An Lợi nói lời tàn nhẫn: "Tôi nói một câu không dễ nghe nhé, cậu bảo vệ cậu ấy càng nhiều, khiến cậu ấy trưởng thành càng chậm, càng đi sẽ càng hoảng, cậu thể hiện sự bảo vệ càng rõ ràng, tổn thương cậu ấy phải chịu cũng sẽ càng lớn"
Hoắc Kham lập tức nói: "Biến nhanh"
An Lợi bị đuổi ra ngoài.
Phương Viên bê trà sữa tu ừng ực, thân thể mũm mĩm tròn xoe.
"Anh An Lợi, có chuyện gì thế ạ?"
An Lợi nhìn tin nhắn trên điện thoải.
"Mẹ ở phương xa lo lắng"
Phương Viên sợ hãi nói: "Đù, dì biết cuộc riêng của anh rất là... sao?"
An Lợi nhìn vẻ mặt hóng hớt của cô.
"Rất gì cơ?"
Phương Viên bật cười: "A ha ha, không có gì ạ"
"Anh An Lợi, tiết lộ cho anh một chuyện", cô nhỏ giọng nói, mặt mày hớn hở, chia sẻ miếng dưa.
"Cái anh idol gặp may sống dựa vào show tống nghệ mới đây thuộc công ty của thầy Hách ấy anh, đợt trước cậu ta bị người ta gài bẫy chụp ảnh lại, bây giờ nhà gái đòi cậu ta hai triệu, nếu không đưa sẽ đăng video, anh nói xem, trong phòng cài toàn camera, khác gì gián điệp đâu, đây là chuyện có thật đó anh"
"Đây là một chị em kể cho em đấy, cô ấy làm ở công ty thầy Hách, người khác thì em không nói, nhưng anh phải cẩn thận đó anh à, đừng để bị người ta hãm hại"
An Lợi khinh bỉ nói: "Người có thể gài bẫy tôi vẫn chưa sinh ra đâu"
Phương Viên ý vị sâu xa nói: "Hay đi bộ ven sông, sẽ có ngày ướt giày"
An Lợi kể cho Chu Văn chuyện vừa rồi, để đề phòng mọi trường hợp, dù sao cái giới giải trí này cũng rất phức tạp.
Mạng lưới quan hệ giữa nghệ sĩ và nghệ sĩ là tuyệt đối tách biệt, không liên quan đến fan nhà này với fan nhà nọ, phòng làm việc này với phòng làm việc kia.
Ba người là ba lĩnh vực