Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Phần sau của <Triều dâng> gần như tập nào cũng có nhân vật trọng yếu chết, tám chín giờ tối trường phim vẫn đang rất đông người.
Tưởng Di với Chu Nhất Tâm là nữ chính nữ phụ, nhưng cả hai đều không sống đến tập cuối cùng, hai người cùng đóng máy trong một ngày.
Hôm đó lại đúng dịp cánh truyền thông đến thăm đoàn, thế là hai đội tách ra phỏng vấn.
Hoắc Kham mất tập trung, từ lúc quay phim đến nay, không tính lần này, đã trải qua hai lần phỏng vấn đông người hắn đều đứng cạnh đứa nhỏ, nhưng lần này lại không, nên rất bất an.
Hơn nữa phỏng vấn dạng này lại không có bản thảo rõ ràng, chỉ có phương hướng đại khái, rất dễ bị hố.
Phóng viên đưa mic tới: "Thầy Hoắc."
Tưởng Di thấy Hoắc Kham không phản ứng, cô giơ tay lên chỉnh tóc, khuỷu tay như vô ý đụng vào người hắn một chút.
Hoắc Kham hoàn hồn, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nhận lấy mic mà phóng viên đưa: "Xin chào mọi người, tôi là Hoắc Kham."
Tưởng Di cười: "Tôi là Tưởng Di."
Phóng viên bảo bọn họ giới thiệu một chút về nhân vật của mình.
Hoắc Kham lùi ra sau dựa lưng lên ghế, tư thế nhàn tản: "Tôi đóng vai chính là nhân vật Lộ Thành, là một..."
Dừng một chút, hắn nhíu mày nói tiếp: "Là một bông hoa lạnh lùng nhưng rất thảm."
Tưởng Di quay đầu chỉ chỉ tấm áp phích đằng sau: "Tôi diễn Kim Sương, trong phim là một người muốn đi hái bông hoa lạnh lùng, là một "lão tiên nữ" trong đầu toàn là suy nghĩ yêu không bằng cả tính mạng."
Hai người đều là diễn viên có kinh nghiêm, anh một câu tôi một câu, ứng phó với các câu hỏi rất dễ dàng.
.
Bên Chương Hướng Duy lại là một bức tranh có cảnh tượng khác, đây là lần đầu tiên cậu cùng với Chu Nhất Tâm dùng thân phận cp trong phim để nhận phỏng vấn, nên có chút lo lắng căng thẳng.
Mãi đến tận khi Trần Hương Hương đến cổ vũ cậu, Chương Hướng Duy mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Phóng viên hỏi Chương Hướng Duy: "Có cảnh diễn thân mật với Chu Nhất Tâm không?"
"..." Chương Hướng Duy lắc đầu, "Không có, chúng em rất là trong sáng."
Phóng viên cười đến mức không ngậm được miệng lại.
Chương Hướng Duy xấu hổ nói: "Đừng cười mà, thật sự trong sáng đó ạ."
Phóng viên vẫn còn đang cười tiếp.
Lỗ tai Chương Hướng Duy đỏ ửng, Chu Nhất Tâm giúp cậu giải vây: "Mối quan hệ của tôi với Chương Hướng Duy đệ đệ trong phim nghiêng về thanh mai trúc mã, phần đầu càng ngốc bạch ngọt bao nhiêu, thì phần sau càng ngược bấy nhiêu, tuyến tình cảm khá là mờ nhạt, chủ yếu là xoay quay sự nghiệp, cảnh hôn cũng không có."
"Nụ hôn đầu trên màn ảnh của Chương Hướng Duy đệ đệ vẫn còn đó, fan hâm mộ có thể yên tâm ha."
Chương Hướng Duy nhìn cô.
Đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của Chu Nhất Tâm động đậy, dùng âm lượng chỉ có cậu mới nghe được nói: "Không muốn bị ship cp thì nhìn máy quay đi."
Chương Hướng Duy quay đầu đi, thực ra Chu Nhất Tâm cũng không tệ lắm, cũng có kỹ năng diễn xuất, không phải tạp nham chỉ có mua số liệu như trên mạng nói.
Nếu sau này có cơ hội hi vọng có thể hợp tác với cô lần hai.
Nhưng mà đoán chừng không có khả năng lắm.
Kể cả giới fan hâm mộ và giới nghệ sĩ không liên hệ trực tiếp, nhưng sự việc fan độc duy của cô suýt nữa đâm chết cậu, cũng đã khiến fan của cậu coi phía cô như kẻ thù.
Quan hệ của bọn họ tốt nhất chỉ nên dừng lại ở đồng nghiệp đóng cùng một bộ phim mà thôi.
.
Phóng viên hỏi được một lát thì tiến vào mục hỏi nhanh đáp nhanh, đã đến lượt Chương Hướng Duy.
"Có nhiều cảnh đánh nhau không?"
"Cực kỳ nhiều."
"Lúc diễn đánh nhau có căng thẳng không?"
"Căng thẳng ạ, sợ bị đánh, sợ hơn nữa là đánh trúng người khác, mỗi một lần quần diễn xong không muốn động đậy luôn."
"Lúc ở phim trường có từng bị thương không?"
"Vẫn ổn ạ, khi học hỏi thường sẽ phải va chạm một chút mà."
"Con trai như bọn em, rất nhiều người đều có ước mơ làm giang hồ võ hiệp, quay phim chủ đề này rất đã ghiền nhỉ?"
"Vâng ạ, em cũng có giấc mơ giang hồ võ hiệp mà, cái kiểu đao kiếm sáng bóng, vượt nóc băng tường, điểm huyệt với truyền công nè, ân oán tình cừu, tương vong vu giang hồ*"
*Tương vong vu giang hồ: quên đi ngày tháng sống nương tựa vào nhau, xuất phát từ điển cố Nam Hoa kinh.
"Vậy lần này giống như đã được thực hiện giấc mơ đó rồi nhỉ."
"Vâng, em rất biết ơn vì đã có được cơ hội này."
....
Phóng viên lại hỏi thêm vài câu, Chương Hướng Duy như rơi vào cảnh đẹp, đầu óc cũng linh hoạt hơn, phóng viên đào hố cậu đều nhảy qua được.
Tắt máy quay, Trần Hương Hương đi lên đưa nước cho Chương Hướng Duy.
Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói: "Anh ấy bên kia thế nào rồi ạ? Vẫn đang phỏng vấn ạ?"
Tay đang vuốt cổ áo cho cậu của Trần Hương Hương thoáng dừng lại, hiện tại đã bắt đầu không gọi "Thầy Hoắc" nữa mà biến thành "Anh ấy" rồi, giống như người một nhà vậy.
"Vẫn đang phỏng vấn, ngôi sao điện ảnh đương nhiên càng nhiều chuyện để hỏi, không thể nhanh như chúng ta được."
Chương Hướng Duy đóng nắp bình nước lại: "Nước lạnh rồi ạ."
"Để chị đi rót thêm nước nóng."
Trần Hương Hương vừa đi, vị trí trống ngay lập tức được chuyên viên trang điểm chiếm cứ.
Chương Hướng Duy ngẩng mặt để chuyên viên trang điểm loay hoay trên mặt mình, khóe mắt liếc nhìn di động, lướt vòng bạn bè của mình.
Trợ lý Chu Nhất Tâm đang giúp cô làm tóc, đột nhiên cô nói: "Hỏi gì đáp nấy, ngoan ghê."
Chương Hướng Duy nhìn về phía cô.
Chu Nhất Tâm chỉnh lại phần tay áo của đồ diễn đang mặc: "Phỏng vấn kiểu này, nói đại một chút là được, thế mà nhóc làm gì cũng thật nghiêm túc."
"Thực ra không cần thiết đâu, tính cách của nhóc như vậy, người bên ngoài sẽ nghĩ nhóc đang cố xây dựng hình tượng, bọn họ luôn luôn chỉ nhìn thấy những thứ bọn họ muốn, sẽ không quan tâm cái gì là thật, cái gì là giả đâu."
Chương Hướng Duy ngơ ngác: "Em lên mạng tự tìm xem tin về mình, có tức giận xong thì cũng thôi ạ, sẽ không đặt nặng trong lòng."
Chu Nhất Tâm nở nụ cười sâu xa không rõ hàm ý.
Có những lúc không phải cậu có muốn đặt nặng trong lòng mình hay không, mà là sẽ có lúc có những người đâm thẳng vào trong lòng cậu.
Chu Nhất Tâm liếc nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, nghĩ đến người đàn ông đứng sau lưng cậu bảo vệ cho cậu, trong lòng cô dâng lên cảm giác ước ao ngưỡng mộ, mệnh của cậu ta thật tốt.
.
Không lâu sau phỏng vấn được tiếp tục.
Phóng viên hỏi Chương Hướng Duy: "Đối với tác phẩm đầu tiên để ra mặt đã là loại có độ khó cao như phim võ hiệp, có thứ gì là khó giải quyết nhất?"
Chương Hướng Duy nói: "Thực ra treo dây cáp thì trước đó có huấn luyện, cho nên vẫn ổn ạ, hình như việc khó nhất chính là nắm bắt nhân vật, bởi vì tình cảm của nhân vật phần trước và sau là hai thái cực, sẽ rất khó diễn, mỗi cảnh đều rất khó."
Phóng viên lại hỏi: "Trước mắt thì cảnh nào là cảnh diễn em ấn tượng nhất?"
"Cảnh hắc hóa ạ.", trong mắt Chương Hướng Duy hiện lên sự hoài niệm, "Diễn một đêm mưa, quay rất nhiều cảnh ạ, khóc đến mức suýt thì hôn mê, ôi thật sự là vắt kiệt sức lực luôn đó ạ."
Phóng viên: "Không sợ vất vả, không sợ có bao nhiêu khó khăn phải vượt qua, em vẫn sẽ yêu thích nghề diễn viên này sao?"
Chương Hướng Duy: "Vâng ạ, vẫn thích ạ."
Lúc đến lượt Chu Nhất Tâm, Chương Hướng Duy rơi vào trạng thái có chút mơ màng.
Đóng phim phải dựa vào rất nhiều yếu tố, nội dung tiến triển của kịch bản sẽ không thể thống nhất với tiến độ quay phim.
Cảnh cuối của Chu Nhất Tâm trong phim là cô bị Chương Hướng Duy giết, chết ở trong lòng cậu, cảnh này đã quay xong từ nửa tháng trước, hôm nay cảnh cô đóng máy là một cảnh từ phần đầu.
Chương Hướng Duy mặc đồng phục của Thương Lan Môn, vẫn chưa hắc hóa, vẫn còn ngây thơ vô hại, mặc dù cậu đã điều chỉnh cảm xúc trước một tuần, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là ở trong lòng cậu giống như đã đi qua hai kiếp, chỉ là lúc đứng ở cầu Nại Hà không uống canh Mạnh Bà*.
*Canh Mạnh Bà: uống để quên hết chuyện kiếp trước.
Chương Hướng Duy rũ mắt, mệt mỏi quá, quay xong <Triều dâng> phải về nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian mới được, cậu muốn ăn trứng chưng của mẹ làm.
"Thầy Chương, thầy Chương."
Tiếng gọi của phóng viên khiến Chương Hướng Duy tỉnh táo lại, cậu mở to đôi mắt vô tội, che giấu việc bản thân vừa mới mất tập trung.
"Cô Chu đóng máy rồi, em có lời gì muốn nói với chị ấy không?"
Chương Hướng Duy quay đầu cười cười với Chu Nhất Tâm: "Chúc mừng đóng máy ạ, vất vả rồi."
.
Phỏng vấn xong, Chương Hướng Duy chẳng đứng lên nữa, cậu nhờ Trần Hương Hương lấy đùi gà to bự cho mình rồi ngoan ngoãn ngồi gặm.
Lúc Hoắc Kham đi vào ngửi được mùi cay cay, ánh mắt hắn nhìn đến đôi môi đỏ hồng của đứa nhỏ.
Giọng Chương Hướng Duy không rõ ràng lắm: "Thầy cũng xong rồi ạ?"
Hoắc Kham ngồi lên cái ghế trống bên cạnh, hơi cúi người, hắn đưa tay đỡ đầu, ngón tay ấn ấn huyệt thái dương như đang sưng lên.
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn bờ vai rộng rãi rắn chắc của đối phương, cảm thấy cực kì có cảm giác an toàn, muốn nằm lên đó cọ cọ ghê, cậu xấu hổ nhìn đi chỗ khác rồi cắn một miếng thịt gà thật lớn.
Hoắc Kham nghe cậu nhai chóp chép, bất đắc dĩ nói: "Sao lại ăn vào giờ này, đói à?"
Chương Hướng Duy à một tiếng rồi nói: "Gần đây em nhanh đói lắm ạ."
Hoắc Kham thở ra một câu: "Có thai?"
"....Khụ, khụ khụ" Chương Hướng Duy nghẹn đến mức ho khan, cậu xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, vì bị nghẹn mà còn chảy nước mắt sinh lý.
Đôi mắt đứa nhỏ ướt át, cả mặt và cổ đều hồng hồng, giống như "cô gái hoa vàng"* bị trêu ghẹo, càng ngày càng trở nên ngọt ngào, khiến người ta muốn đến gần liếm từng chút từng chút một.
*Cô gái hoa vàng: để chỉ những cô gái từ 16-26 tuổi, chưa lấy chồng và còn trinh.
Hầu kết Hoắc Kham lên xuống một vòng, hắn chờ cậu ngừng ho mới nói: "Cho tôi một miếng."
Chương Hướng Duy trố mắt mấy giây, cậu xoay đùi gà trong tay, đưa phần mình vẫn chưa cắn cho hắn: "Vậy thầy cắn chỗ này đi."
Hoắc Kham hờ hững nói: "Xé cho tôi một miếng là được."
Chương Hướng Duy tìm tìm, xé một miếng thịt gà trông đẹp đẹp: "Đây ạ."
Hoắc Kham đặt tay lên đùi, tỏ vẻ không muốn nhấc lên.
"???"
Chương Hướng Duy mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Một hai phút sau, cậu yên lặng giơ thịt đến bên miệng đối phương.
Hoắc Kham cúi đầu gần lại, ăn miếng thịt gà trong tay đứa nhỏ.
Đút xong.
.
Chương Hướng Duy tưởng là Hoắc Kham ăn một miếng rồi là kết thúc, không ngờ hắn vẫn muốn ăn nữa.
Đã thế vẫn cứ bày ra dáng vẻ như người tàn phế "không thể tự lo liệu cuộc sống của mình" .
Lớn lên đẹp trai, tàn phế vẫn rất có mị lực.
Mơ mơ màng màng chia xong đùi gà, Chương Hướng Duy nhét xương vào túi: "Chúng ta cũng sắp đóng máy rồi."
Hoắc Kham ung dung thong thả lau miệng: "Ừm"
"Thời gian trôi