Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Chương Hướng Duy hỏi Hoắc lão đại cách diễn một chút, sau đó tự ngồi xổm ở góc nhỏ gặm nhấm, lát sau đạo diễn gọi đi bắt đầu quay.
Quần diễn phức tạp hơn so với Chương Hướng Duy, xem tivi không cảm thấy gì, tham gia vào mới biết có bao nhiêu khó khăn cần giải quyết.
Chỉ là một cảnh đánh nhau mà quay đến mười mấy hai mươi lần.
Vài giây lên hình, ngoại trừ diễn viên có lời thoại ra, còn phải đảm bảo mỗi diễn viên quần chúng đều làm đúng chuẩn động tác, biểu tình phải phù hợp, không thể làm sai, bằng không sẽ phải làm lại.
Chương Hướng Duy đối với nhân viên đoàn phim tăng thêm một phần kính nể.
Đặc biệt là Hoắc Kham.
Phim truyền hình là diễn viên vì nội dung bộ phim mà buông bỏ bản thân, còn điện ảnh là diễn viên đem bản thân mình giao cho đạo diễn.
Không giống nhau.
Hoắc Kham một người quanh năm ở trong giới điện ảnh, lần đầu tiên tham dự vào phim truyền hình, biểu hiện thành thạo điêu luyện, đó đều là nhờ kinh nghiệm phong phú.
Quá lợi hại, Chương Hướng Duy nghĩ, cậu phải học tập người ta nhiều một chút.
Chương Hướng Duy thừa dịp không có cảnh của mình, trên người dính toàn máu lết đi nghỉ ngơi, khắp người cậu đều đau nhức.
Trần Hương Hương cầm hộp thuốc xử lý vết thương cho cậu.
Thấy cậu bất động, Trần Hương Hương nghĩ là cậu mệt mỏi, dỗi hờn, cô kiên trì dỗ dành: "Em trai, chờ em ký hợp đồng với công ty rồi, có thể bảo công ty tìm cho em một trợ lý đi theo."
Nếu như có thể buộc chặt cùng Hoắc Kham, không lo không có độ hot, nói không chừng còn có thể thông qua bộ phim này xào CP, chắc chắn sẽ là tiền đồ xán lạn, càng đi càng cao, muốn mấy người phụ tá cũng không thành vấn đề.
Điều kiện tiên quyết là đoàn đội Hoắc Kham không đối xử với cậu giống như đối xử với những người muốn cọ nhiệt trước dây, không có tí thương xót nào mà trừng trị thẳng tay, đè ép những nghệ sĩ muốn thông qua scandal chiếm được lợi ích, chỉ cần hắn một mắt nhắm một mắt mở là được.
Trần Hương Hướng đứng dưới góc độ một trợ lý tính toán, cảm thấy cái tính khả thi của chuyện này so với trúng số còn xa vời hơn.
Chờ thái độ đoàn đội Hoắc Kham rồi lại nói vậy.
"Em có chị là đủ rồi."
Thiếu niên đơn thuần, giọng nói chân thành cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Hương Hương, cô sửng sốt một chút, bên trong cảm động, ngoài miệng lại trêu chọc: "Nhưng chị của em chỉ có một người, một đôi tay, có những việc không giúp em được nè."
"Huống hồ nam nữ khác nhau, tìm một cậu nhóc, ngoài việc giúp em bôi thuốc xoa bóp đấm lưng, còn có thể giúp em mặc quần áo, ăn uống, chăm sóc sinh hoạt."
Chương Hướng Duy "..."
Đều là những việc cậu có thể làm, có chân có tay chứ đâu có tàn phế.
Túi xách trên tay Trần Hương Hương vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Chương Hướng Duy, cô đưa cho cậu.
"Nghe xong thì bôi thuốc vào, chị đi tìm người trang điểm lại cho em."
Sau đó còn vừa đi vừa chửi thầm: "Người mới thì không phải là người chắc, trang điểm trôi thành cái dạng gì rồi mà cũng không ai quan tâm à."
Trong đấy còn kèm theo một tiếng chửi bậy.
Chương Hướng Duy nhận điện thoại.
"Mẹ ạ."
Mẹ Chương ở đầu bên kia hỏi: "Tiểu Duy, quay phim thế nào rồi?"
Chương Hướng Duy kẹp điện thoại ở bên tai, tay thì mở hòm thuốc ra.
"Rất tốt ạ."
Mẹ Chương lo lắng nói: "Phim cổ trang đều phải treo lên cao bay tới bay lui, trông nguy hiểm lắm, con có bị thương không?"
"Không ạ." Chương Hướng Duy cầm bình phun lên một vết thương lớn ở đầu gối, đau đau, cậu nhíu mày.
"Nhân viên đoàn phim đều rất quan tâm con."
Mẹ Chương vẫn không yên tâm.
"Hay là để mẹ đi cùng con?"
Chương Hướng Duy không đồng ý.
"Không cần đâu ạ, con đã mười chín rồi, cao lớn như này rồi, đâu phải trẻ con nữa."
Mẹ Chương có chút thất vọng, con trai lớn rồi, muốn độc lập rồi.
"Được rồi, vậy con phải biết bảo vệ chính mình biết chưa."
Dừng một chút, bà muốn nói lại thôi: "Tiểu Duy, con ở đấy có xem tin tức không?"
Chương Hướng Duy dừng động tác trên tay lại, biết đến mẹ mình muốn hỏi cái gì, cậu dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Lúc chờ quay nhàm chán sẽ xem, về khách sạn cũng sẽ nghịch điện thoại."
"Vậy con xem tin tức, con..." Mẹ Chương nghẹn ngào
Chương Hướng Duy vội vã an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, con vừa vào nghề đã nhận được tài nguyên tốt như vậy, người ta đỏ mắt nên muốn bôi đen con,nhưng nếu nhìn theo cách khác, thật ra con đã rất may mắn so với nhiều người khác rồi."
"Ở trong giới này, chỉ không có tiếng tăm mới bình an vô sự, mẹ xem minh tinh nào hot đều trải qua chuyện giống như con bây giờ, con thì sướng rồi, mới năm hai đại học, đóng bộ phim đầu tiên trong đời đã được trải qua chuyện mà người ta phấn đầu nhiều năm mới đạt được, có người cả đời cũng không đạt được, đều là sự rèn luyện thôi mẹ."
Cậu cười nói: "Huống hồ con từ bé đến lớn, bất luận là khiêu vũ, học hành, hay diễn xuất đều là số một, không hút thuốc không uống rượu không đánh nhau, không yêu sớm không bắt nạt con gái, thậm chí còn không mắng người, nếu mà muốn bôi đen con mấy chuyện này làm sao mà được, rất dễ bị xóa đi thôi, chờ con ổn định rồi sẽ không sao, con là diễn viên mà, có tác phẩm trong tay là tốt rồi."
Mẹ Chương nghe con trai nói xong, hiểu được đầu đuôi, bà thở dài: "Vị đại minh tinh kia có làm giá không? Có dễ nói chuyện không? Có làm khó con không?"
"Mẹ nói thầy Hoắc ạ?"
Trước mặt Chương Hướng Duy hiện ra hình ảnh người đàn ông kia cau mày, mím môi nghiêm mặt, lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh đến mức giống như có hình thể, cậu nuốt nước miếng một cái.
"Thầy Hoắc rất tốt, thầy ấy đóng phim cực kỳ nghiêm túc, có thể đóng chung với thầy ấy, bao nhiêu người cầu còn không được."
Dỗ dành mẹ xong , Chương Hướng Duy có cảm giác đã dùng não quá độ đến mức chuẩn bị thăng thiên, tự mình cũng đâu có nghĩ được thông suốt đến thế.
Một đêm bạo hồng đi liền với tinh phong huyết vũ là điều tất nhiên.
Không có tác phẩm, vừa mới cất bước đã đứng cao như vậy, khoảng cách đến lúc có thể đứng vũng còn xa lắm, chỉ cần sơ sẩy một chút thì không biết ở bên cạnh hay đằng sau có thể có người đạp cậu xuống dưới chân.
Chương Hướng Duy than thở, cậu với Hoắc Kham lấy đâu ra cảm giác CP vậy?
Siêu thoại 24CP không hiểu là do ai lập? Thật muốn đánh cho một trận.
Lại còn lôi video từ thời xưa xửa xừa xưa, yêu hận tình thù cái gì đấy, quá mất mặt.
Chương Hướng Duy tiếp tục xử lý vết thương trên cánh tay và đùi, từ lúc Hoắc Kham ra mắt đến nay, cậu chính là CP đồng tính duy nhất với người ta, chính xác mà nói là người duy nhất dám bán hủ trên đầu Hoắc Kham.
Đều lên hot search cả rồi, những người yêu thích Hoắc Kham tức gần chết, đoàn đội không thể nào không biết.
Thế nhưng Hoắc Kham ở đoàn phim nhìn cậu cũng không giống như nhìn thấy cái gì đó buồn nôn, còn dạy cậu diễn xuất, chỉ cậu làm sao nhập vai tốt hơn, hơn nữa còn cho cậu uống nước dừa, để cho cậu ở trong xe tránh fan tư sinh.
Thực sự là một người tốt, một tiền bối, trưởng bối đáng kính.
Một lúc sau, Chương Hướng Duy đứng giữa trận chiến hỗn loạn, lo lắng nhìn nóc nhà có hình ảnh vài người với bóng đao kiếm, nhìn thấy thân hình ảnh đế cao lớn nhất bị ba người khác tấn công lùi về sau hai bước, cậu trợn to mắt, hô hấp dồn dập, thân thể run cầm cập không ngừng gào lên
"Sư huynh ______"
Thiếu niên viền mắt ửng đỏ, đồng tử co rút, gân xanh trên cổ nảy lên, vạn phần hoảng sợ, gào khàn cả giọng.
Hoắc Kham từ nóc nhà nhìn xuống bên dưới, khí tức hơi ngưng lại, kiếm trong tay suýt nữa không cầm chắc.
"Cut."
Đạo diễn Vương cầm loa gọi.
"Thầy Hoắc, lại đây nói vài câu."
"Tiểu Chương, cháu cũng qua đây."
Chương Hướng Duy ho khan vài tiếng, vừa nãy hô một câu kia, rát cả cổ họng.
Trước đó cậu đã hô chừng mười lần như vậy, bởi vì các loại nguyên nhân mà cảnh này vẫn không qua, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi.
Trần Hương Hương chạy tới đưa nước.
Chương Hướng Duy chậm rãi uống vài ngụm, mắt nhìn người đàn ông đang bị chuyên viên trang điểm cùng trợ lý vây quanh đang đứng cạnh đạo diễn Vương.
Dường như cảm thấy được cậu đang nhìn mình, hắn nâng mắt, tầm mắt xuyên qua trường quay ầm ĩ, chuẩn xác quét tới.
Chương Hướng Duy thình lình chạm phải ánh mắt đen kịt như mực, sửng sốt một chút, nhếch miệng cười cười.
Người đàn ông kia nhìn cậu, đối lập rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì.
Nhưng đôi mắt hoa đào như ẩn chứa sự thâm tình vô hạn, ôn nhu triền miên.
Bị nhìn chăm chú như vậy, phảng phất cảm giác như mình chính là người trong lòng của người ta, giống như bảo bối được nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Chương Hướng Duy cuống quýt thu tầm mắt lại, không dám nhìn nữa, tim đập liên hồi, tay chân như nhũn ra, cứ như bị trúng độc.
Fan của hắn đối với những diễn viên nữ muốn xào CP, chiêu thức thường dùng nhất chính là "Nghĩ nhiều rồi, đừng tự bổ não, thỉnh tự trọng, anh chúng tôi nhìn đống mỡ cũng rất thâm tình"
Quả nhiên không sai.
Cặp mắt đào hoa này đáng chết.
Chương Hướng Duy âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này ngoại trừ lúc quay phim, tốt nhất là đừng nhìn nhau, quá dọa người.
Trần Hương Hương không bắt được khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, lúc này cô mới thoát khỏi dư vị cảnh quay vừa kết thúc.
"Tiểu Duy , lúc em hô lên chị cũng nhập diễn luôn rồi."
Chương Hướng Duy đôi mắt hơi mở.
"Thật ạ?"
Thật ra cậu cũng nắm được một chút căn bản của cảnh này, lúc trước xem kịch bản cũng cảm giác được, còn đặc biệt đánh dấu lại.
Chỉ sợ chính mình không nắm được phần tình cảm, đem tình huynh dệ diễn thành tình yêu.
"Đương nhiên rồi, còn phải điêu em sao, chị nổi hết cả da gà."
Trần Hương Hương duỗi cánh tay cho cậu nhìn.
"Biết đó gọi là gì không? Này gọi là năng lực đồng cảm, diễn viên luyện cũng không ra đâu, đây là thiên phú đấy."
Được khen, Chương Hướng Duy xấu hổ cười cười.
Chương Hướng Duy đi đến chỗ đạo diễn Vương, ngoan ngoãn lần lượt chào từng người một, anh nè chị nè cô nè chú nè gì đó.
Còn "thầy" để đến cuối cùng, đáng sợ nhất.
"Thầy Hoắc."
Chương Hướng Duy ôm kịch bản, một mực cúi đầu cung kính gọi.
Hoắc Kham phát ra âm thanh nhàn nhạt "Ừm".
Giống hệt như hôm khai máy.
Chương Hướng Duy nhụt chí nghĩ, sao cứ lúc nóng lúc lạnh vậy.
"Tiểu Chương, chú đã nói với cháu rồi, cảm xúc của cháu rất đầy đủ, không vấn đề gì".
Đạo diễn Vương vuốt đầu.
"Nhưng mà, cảm giác không đúng, không phải cảm giác chú muốn."
Hai mắt