Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Tối hôm đó Hoắc Kham vừa xong việc thì đến nhà Chương Hướng Duy luôn, mặc một bộ đồ giản dị quần âu áo sơ mi, không quá long trọng cũng không quá màu mè, từ kiểu dáng đến màu sắc đều rất hợp với tuổi tác của hắn.
Miêu tả dễ hiểu là đơn giản, gọn gàng.
Xe tiến vào tiểu khu, An Lợi giảng bài cho thằng bạn già của mình, tổng cộng có hai điểm quan trọng.
Một: Không thể quá vênh váo, người hơn ba chục tuổi rồi, phải đi theo con đường chín chắn thành thục, nhưng cũng không thể tỏ ra quá trịnh trọng, sẽ khiến hai cô chú cảm thấy kì lạ.
Hai: Có thể khách sáo, nhưng tuyệt đối không nên gượng gạo căng thẳng quá mức, phản ứng kiểu vậy là dành cho con rể đi gặp cha mẹ vợ, không phù hợp với tình hình trước mắt.
An Lợi đỗ xe dưới tòa nhà 27: "Gọi điện thoại cho Tiểu Chương bảo nhóc ấy xuống đón à?"
Hoắc Kham ngồi phía sau, tựa lưng vào ghế nói: "Đợi lát nữa."
An Lợi lấy điện thoại ra báo cáo hành trình cho Chu Văn.
Cậu chàng người mẫu kia cắm sừng Chu Văn rồi, cho nên gần đây anh ta không dính đến chuyện tình cảm nữa, chỉ một lòng vì công việc.
Khiến cho phòng làm việc gặp xui xẻo thì thôi đi, ngay cả An Lợi cũng không ngoại lệ, y phải gọi điện báo cáo với tần suất cao như vậy, chẳng khác gì đi chơi phải báo cáo với bạn gái cả.
An Lợi nhét điện thoại vào trong túi, nhìn thằng bạn mình, điều nên nói y đã nói rồi, còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân hắn tự điều chỉnh trạng thái cho tốt thôi.
Chỉ là một lần mời cơm cảm ơn bình thường, nếu như hắn quên mất thân phận ông chủ và tiền bối của mình, hoặc là không kiểm soát được cảm xúc, khiến hai cô chú nhìn ra hắn nhớ thương con trai họ, vậy thì sẽ không có lần sau nữa.
Bữa cơm này không dễ ăn.
Ngoài hành lang có người đi ra đi vào, người thì đi chạy bộ, có người thì vừa tan tầm dắt theo con nhỏ ra sân chơi, dắt chó đi dạo, không ai hay biết rằng bên trong chiếc xe đỗ cạnh họ có một ngôi sao lớn.
.
Hoắc Kham chỉnh đốn tâm trạng mất vài phút, mở cả phần ghi chú ra ôn tập lại một lần, lẩm bẩm từng điểm quan trọng, cảm thấy ổn ổn rồi mới gọi điện cho bạn nhỏ.
"Tôi đến rồi."
Không lâu sau, có một bóng áo trắng chạy ra từ cửa thang máy.
Hoắc Kham ngồi trong xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chạy từ bậc thềm xuống, hết nhìn đông lại nhìn tây, trong mắt như có ánh sáng long lanh linh động, toát ra hơi thở thiếu niên khiến lòng người rạo rực.
"An Tử, cậu nói xem tôi có thể để tôi và em ấy cùng lên một trang bìa không?"
An Lợi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Hai năm trước cậu hỏi tôi chuyện này, tôi sẽ nói không thể, một năm trước cũng vẫn sẽ là đáp án đó, còn bây giờ thì khó nói."
Vậy tức là có hi vọng.
Hoắc Kham nghiêng người mở cửa xe: "Duy Duy."
Chương Hướng Duy đang định gọi điện thoại, nghe thấy tiếng gọi theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đang mở cửa xe bước xuống, cậu có chút ngây ngẩn.
Hoắc Kham đóng cửa xe đi về phía cậu, đứng cách cậu hai bước chân: "Mới bao lâu không gặp, mà đã không nhận ra tôi rồi?"
Chương Hướng Duy mấp máy môi.
Hoắc Kham nói: "Em ăn gì vậy, miệng toàn dầu này."
"...Chân gà."
Chương Hướng Duy ngại ngùng xoa xoa mu bàn tay, sau đó chào hỏi An Lợi ngồi ở ghế lái: "Chú An Lợi."
"Tiểu khu nhà nhóc cũng được đấy nhỉ, đèn đường đều rất sáng, cũng không khó tìm số tòa nhà."
An Lợi nói xong thì đi ra cốp sau lấy đồ.
Chương Hướng Duy nhìn từng túi từng túi được xách ra, xếp trên đất, ngây ngốc nói: "Cái này... đây là..."
Hoắc Kham xoa cổ tay áo nói: "Mua cho ba mẹ em."
Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Tốn tiền quá ạ."
"Không đáng bao nhiêu tiền." Hoắc Kham nói, "Không đắt đâu."
Chương Hướng Duy ngửi thấy mùi tùng hương trên người hắn, nhỏ giọng nói: "Em thấy thầy đang sỉ nhục trí thông minh của em."
Hoắc Kham chưa mở miệng, An Lợi đã nói giúp hắn: "Đúng là không quá đắt đâu mà."
"Quá đắt sợ ba mẹ nhóc sẽ không nhận.", An Lợi xách chiếc túi cuối cùng ra.
Chương Hướng Duy rõ ràng thở phào một cái.
Khuôn mặt Hoắc Kham hơi xị ra, tui nói em không tin, cậu ta nói em lại tin á.
Chương Hướng Duy nhận ra người đàn ông cạnh mình đột nhiên tỏa ra áp suất thấp, vẻ mặt mờ mịt: "???"
An Lợi đi tới cạnh vại dấm chua nào đó, thấp giọng nói: "Vị chua nồng thế này, Tiểu Chương tuổi còn nhỏ nên không nhận ra, nhưng cô chú là người từng trải, có cái gì mà chưa gặp đâu, cậu phải kiềm chế một chút, dấm chua cũng phải giữ trong lòng, đừng để nó tràn ra."
Hoắc Kham: "..."
.
Tâm huyết nửa đời của mẹ Chương đều đặt vào sáng tác văn học, cuộc sống có thể tối giản hóa bao nhiêu thì đều tối giản hóa bấy nhiêu, bình thường bà ăn cơm ở trường học, con trai không ở nhà thì bà cũng chẳng vào bếp.
Ba Chương thì rất bận, tuy rằng với vị trí của ông thì vốn không cần trực ca đêm, nhưng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi đều không ổn định, mỗi lần về nhà có chút thời gian thì đều dùng để ngủ bù, lấy đâu ra thời gian rảnh mà xào đồ ăn hay hầm nồi canh chứ, chỉ sợ ông ngủ gục ngay trên kệ bếp thôi.
Cho nên cả hai ông bà đều không thể nấu cơm.
Đến ngày lễ hoặc có khách, thường thường đều ra quán ăn, không ăn ở nhà, nôi niêu xoong chảo mất công rửa ráy thu dọn, phiền lắm.
Lần này được coi như là một biến động rất lớn đối với hai ông bà trong những năm qua.
Nhặt rau rửa rau thì thằng con trai làm, thái rau chuẩn bị nguyên liệu thì ba Chương ôm tất, mẹ Chương chỉ phụ trách cầm muôi, cả hai bận rộn loạn xạ trong nhà bếp.
Mẹ Chương nghe tiếng mở cửa thì vội vàng tắt bếp: "Người ta đến rồi, đi ra ngoài trước đã, lát nữa xào đồ ăn sau."
"Tôi mới thái được một nửa...Ôi đợi tôi chút", ba Chương vội vàng đuổi theo bà đi ra phòng khách.
Ở huyền quan, Hoắc Kham với An Lợi đang thay giày, Chương Hướng Duy hỗ trợ đặt đống quà lên tủ giày, cậu vừa nhìn thấy mẹ, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị ba mình dọa cho thụt trở về.
Hoắc Kham nhìn con dao trên tay ba của người hắn thương, cảm thấy cái cổ lạnh toát.
Mẹ Chương nhận ra, đoạt lấy con dao trên tay ông chồng, cười ôn hòa nói: "Thầy Hoắc, trợ lý An Lợi, đến rồi đấy à, vào ngồi đi."
Hoắc Kham nghĩ thầm, mặt mũi của bạn nhỏ giống mẹ nhiều hơn.
.
Mẹ Chương ở phòng khách một lúc thì quay lại bếp, ba Chương ở lại chào hỏi khách khứa.
Bầu không khí chút ảo diệu.
Tim Chương Hướng Duy nhảy lên tận cuống họng, Tần nữ sĩ có thể chủ trì gia đình đi rồi, Lão Chương thường không xuất bài theo lẽ thường, cậu rất sợ ba mình gọi Hoắc Kham một tiếng "lão đệ".
Hoắc Kham uống một ngụm trà, lại quên thổi cho nguội, nóng đến mức thái dương hắn nổi cả gân xanh.
Khuôn mặt nhỏ của ba Chương ở chỗ không thấy được khẽ giật giật, ông đứng dậy đi ra sau tủ lấy bật lửa với thuốc lá, đưa hắn một điếu.
Hoắc Kham muốn nói rằng mình không hút, lại bị An Lợi ngồi bên cạnh đá đá chân, lúc hắn liếc mắt nhìn qua, nhận được một ánh mắt như nhìn đứa ngu của An Lợi.
Đừng giả bộ mà Hoắc gia ơi, ông nghiện thuốc toàn cư dân mạng đều biết, ông đoán ba Tiểu Chương có biết không.
Hoắc Kham tỏ ra không có chuyện gì nhận lấy điếu thuốc.
Hoắc Kham nói: "Chú khách sáo quá, để cháu tự làm là được ạ."
Ba Chương cũng không nhiều lời, đưa bật lửa cho hắn.
Kết quả Hoắc Kham không được may mắn cho lắm, bật lửa như muốn đối nghịch với hắn, ấn mãi không ra lửa, hắn lại ấn, vẫn cứ không có lửa.
Ba Chương đang đưa thuốc lá cho An Lợi: "..."
An Lợi: "..."
Chương Hướng Duy ngồi đối diện không tự chủ đứng lên, bước nhanh vòng qua bàn tiến đến trước mặt hắn: "Bật lửa này hơi khó dùng ạ."
Cậu cầm lấy bật lửa, vừa ấn vừa nói: "Thầy để tay như này, sau đó dịch ra sau chút, đó, lên rồi nè."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, tựa như kẹo bông.
Xương cốt Hoắc Kham nhũn hết cả ra, không nhịn được ngậm điếu thuốc lên môi, cúi đầu đến gần cái bật lửa.
Chương Hướng Duy vẫn duy trì động tác ấn bật lửa, hai người tạo thành một thế giới nhỏ, chỉ có bọn họ bên trong.
An Lợi mặt không đổi sắc quan sát ba Chương, phát hiện ông tỏ ra như chẳng thấy gì, vẫn chậm rãi bóc đậu phộng ăn. Phản ứng như vậy khiến mí mắt An Lợi giật giật, không phải là ông ấy biết tính hướng của con trai mình chứ?
Hoặc là... còn biết những điều khác nữa?
Ba Chương cầm đống vỏ vứt trên bàn, ăn đậu phộng rồi nói: "Duy Duy, đi đốt ít nhang lên."
Chương Hướng Duy bối rối một lát rồi đi đốt nhang.
.
Sau đó bầu không khí trên bàn liền xảy ra sự thay đổi rất nhỏ.
Ba Chương cẩn thận dọn dẹp vỏ đậu phộng trước mặt: "Thầy Hoắc, Tiểu Duy nhà tôi làm phiền thầy chăm sóc rồi."
Tay Hoắc Kham cầm thuốc lá đặt trên bàn: "Chú nói gì vậy ạ, Duy Duy là đứa nhỏ hiểu chuyện, dù ở trong phim hay ở ngoài đời đều có chính kiến của mình, không cần chúng ta phải phiền lòng."
Lông mày như mực tàu của ba Chương hơi nhếch lên: "Ừ, nó vẫn còn trẻ con lắm."
Hoắc Kham hơi sửng sốt, híp mắt lại.
An Lợi ngồi bên cạnh rít một hơi thật sâu, vãi thật y đang ngồi ở phim trường đấy à, đã thế còn không NG, cũng chẳng có đạo diễn.
Ba Chương bóp nát vỏ đậu phộng trong tay: "Có thiên phú cũng được, nhiệt tình cũng được, trẻ con thì vẫn là trẻ con, vẫn chưa yên ổn được, về sau nếu nó có lầm đường lạc lối, vẫn phải nhờ thầy Hoắc kéo nó lại."
Lạc lối? Hoắc Kham cau mày, cũng không giết chết cuộc trò chuyện này: "Em ấy là nghệ nhân ký với phòng làm việc của cháu, nhắc nhở trong phương diện công việc là chuyện đương nhiên ạ."
Ba Chương dường như không phát hiện sự lươn lẹo trong lời nói của hắn, vẫn nói chuyện như ông lão đánh thái cực: "Từ xưa tới nay cây to thì đón gió lớn, nó từ lúc ra mắt, danh tiếng đã quá cao, vẫn nên thu bớt lại thì tốt hơn."
Hoắc Kham cười nói: "Chú, thế thì sợ không ổn lắm ạ."
"Ở trong giới diễn viên còn có một ranh giới gọi là tuổi tác, tuổi của em ấy vừa đúng là một tiểu thịt tươi, ngoại hình cũng sẵn ở đó, sẽ có rất nhiều bạn gái theo đuổi em ấy, giấu không nổi, cho dù ra mắt không phải là bộ phim <Triều dâng>, không dính tin đồn với cháu, cũng không ký với Tân Ngu, thì em ấy vẫn sẽ nổi bật giữa một đám đông, được nhìn thấy, được chú ý, gặp may mắn."
"Trở thành người của công chúng chính là như vậy, tiếng tăm càng vang xa, sẽ phải chịu đựng càng nhiều, ngược lại nếu chẳng có danh tiếng gì, cũng sẽ chẳng phải chịu đựng gì hết."
Ba Chương trầm mặc một lúc, thở dài: "Lần trước nó bị đâm ở bệnh viện..."
Hoắc Kham nói: "Đó là do cháu sơ suất, cháu ở đây hôm nay xin được nói lời xin lỗi với chú, em ấy là ký hợp đồng với cháu, lẽ ra cháu nên lo liệu vấn đề an toàn của em ấy."
Dừng một chút, hắn hút một hơi, chậm rãi nhả khói ra: "Cháu đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện như vậy lần nữa."
Lần này hắn đã nói đến cùng rồi, không chừa lại lối thoát, vừa nói cho ba của đứa nhỏ nghe, cũng vừa tự cảnh tỉnh chính mình.
Nếu còn lặp lại một lần nữa, hắn không chịu nổi.
.
An Lợi vẫn luôn không xen mồm liếc nhìn thằng bạn mình một cái, bội phục hắn ra quyết định thật nhanh.
Dù cho ba Chương chỉ coi câu cam kết kia là hắn mạnh miệng, cũng vẫn sẽ vui lòng nghe,