Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Xe đi đến phía ngoài nhà tang lễ, Chương Hướng Duy xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, các nghệ sĩ trong giới lục tục xuống xe, ai cũng đều được vệ sĩ hộ tống, vội vã đi vào trong.
Ngoài sân là fan của Chu Nhất Tâm, một biển người mênh mông, mọi người đều mặc đồ đen, đứng im lặng.
Chương Hướng Duy cảm thán trong lòng, theo đuổi thần tượng là theo đuổi cái gì? Có rất nhiều câu trả lời khác nhau.
Là ánh sáng, là giấc mơ, là sự tốt đẹp, là tín ngưỡng, là món ăn tinh thần, là tinh thần tích cực hướng về phía trước, là một bản thân đầy nhiệt thành yêu cuộc sống... Rất nhiều thứ.
Tuy rằng fandom càng ngày càng loạn, nhưng đối với nghệ sĩ và fan, người theo đuổi giấc mơ và người mang trên mình giấc mơ, thực ra mối quan hệ giữa hai bên có thể cân bằng hài hòa.
Chỉ cần nắm chắc điểm mấu chốt.
Chương Hướng Duy nằm úp trên cửa sổ xe: "Chị Hương Hương, em thấy cô Tưởng đi cùng với nhóm chế tác của <Triều dâng>."
Trần Hương Hương đang nhắn tin: "Chắc họ vừa đụng mặt nhau đấy."
"Chắc vậy ạ." Chương Hướng Duy nói, "Đây là vòng hoa của những người không tới gửi tặng này."
Trần Hương Hương vừa bấm điện thoại vừa nói: "Kẹo mà chị đặt giúp em, gửi luôn tới Tân Ngu hay là đợi đến lúc ra khỏi sân bay thì đi lấy?"
Chương Hướng Duy kinh ngạc nói: "Mua nhanh thế ạ?"
Trần Hương Hương gật gật đầu, trong lòng cô thầm nhủ, không chỉ là mua, còn là hai loại giấy gói kẹo màu hồng và lam đây em.
Em trai à, chị cũng không dễ dàng đâu.
"Xe của thầy Hoắc đến.", Trần Hương Hương đột nhiên nói.
Chương Hướng Duy lập tức ngó đầu sang hướng khác: "Vậy chúng ta xuống thôi."
Chỗ dừng xe cách hiện trường không gần lắm, hai bên đều có hàng rào rất dài, được bảo vệ nghiêm ngặt.
Bên trái Chương Hướng Duy là vệ sĩ, bên phải là chị Hương Hương, bên cạnh chị Hương Hương là hai trợ lý, Phương Viên, An Lợi, tiếp đó là Hoắc Kham, Chu Văn và vệ sĩ.
Cho nên giữa hai người họ cách nhau sáu người khác, là khoảng cách tương đối an toàn.
Một tay Hoắc Kham đút trong túi, một tay cầm điện thoại gọi điện, quần đen áo đen, gương mặt lạnh lùng.
Chương Hướng Duy mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không dám quay đầu nhìn về phía Hoắc Kham dù chỉ một chút, cậu sợ bị fan cp soi được.
Yy* trong trường hợp này là không đúng, là đường dính máu, nếu bọn họ phát đường, sẽ bị người có tâm địa xấu xa bịa đặt nói "show ân ái trước mặt người chết".
*yy: ảo tưởng, tự suy diễn.
Tội danh này rất lớn.
Chương Hướng Duy thẳng lưng, mong đi vào trong nhanh một chút.
Bỗng nhiên từ đám người đứng ngoài rào chắn vang lên một tiếng hét lớn: "Anh Kham! A a a a! Anh Kham em yêu anh!"
Bước chân Hoắc Kham dừng lại, hắn mím môi nghiêng đầu nhìn, vẻ phiền chán toát ra từ đôi chân mày đang nhíu lại của hắn khiến người ta không rét mà run, vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị.
Không khí bốn bề đều ngưng lại.
Trong lòng người hâm mộ của Chu Nhất Tâm cũng thoải mái hơn.
Tư sinh không phải là fan, là rác rưởi, trò đùa của đám phế thải ấy, không cần phải giận chó đánh mèo mà đánh đồng fandom Quả Cam của thầy Hoắc, và càng chẳng liên quan đến bản thân hắn.
Hoắc Kham tắt điện thoại đưa cho An Lợi, nhóm người tiếp tục yên lặng đi về phía cửa, bọn họ nhìn thấy những nghệ sĩ khác cũng không thể dừng lại hàn huyên đôi câu được.
Đây không phải lúc để trò chuyện.
Lúc Chương Hướng Duy đi ra lập tức đeo mũ và khẩu trang lên, cúi thấp đầu rời đi.
Khi người chủ trì nói về cuộc đời của Chu Nhất Tâm, cha mẹ của cô khóc nức nở.
Chương Hướng Duy nghĩ đến ba mẹ mình, cậu một lòng muốn theo đuổi giấc mơ, muốn làm nghệ sĩ, muốn diễn thật hay, chẳng hề nghiêm túc nghĩ xem ba mẹ mình sẽ phải chịu đựng những cái gì, tổn thương nhiều hay là ít.
Nhưng thực tế là gì, cậu đã nghĩ rồi, giờ cậu chưa đủ mạnh, nhưng cậu đã bước vào vòng tròn này rồi, chuyện cậu có thể làm chính là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ tốt bản thân mình, không để ba mẹ lo lắng, cũng là để bảo vệ tốt ba mẹ, không khiến bản thân lo lắng.
Mắt Chương Hướng Duy hơi sưng, trên mặt cũng là vẻ khó chịu, nếu bị chụp phải sẽ lại phải mất công giải thích, cậu đành phải che đi.
Nhanh chóng leo lên xe, Chương Hướng Duy vừa ngã ngồi lên ghế đã nhận được tin nhắn của Tưởng Di.
Không lâu sau, cậu ngồi ở trước mặt nữ thần của mình, vẻ mặt mờ mịt: "Cô Tưởng, sao lại tìm em vào lúc này ạ?"
Tưởng Di nhận đồ uống từ tay Trần Hương Hương: "Bây giờ nhóc hot quá mà, chị muốn tìm nhóc cũng khó nữa."
Lát nữa cô phải ra sân bay luôn, chỉ có thể nắm bắt một xíu thời gian xen kẽ này thôi.
Thực ra hôm nay có thể chỉ tặng vòng hoa, không cần tự mình đến, nhà cô với nhà Chu Nhất Tâm vẫn luôn như nước với lửa.
Chu Nhất Tâm chết rồi, cô càng bị kéo sâu vào để hắt nước bẩn.
Nhưng cô vẫn tranh thủ thời gian để đến đây, không phải làm ra việc này để cho người khác nhìn, chỉ là cô thấy mình phải đi thôi.
Hoạnh họe nhau lâu như vậy, bây giờ đối thủ đi rồi, thật sự có chút không quen lắm.
Chương Hướng Duy nhìn Tưởng Di dùng tay xé nắp, còn định không thèm quan tâm hình tượng mà cho lên miệng cắn, cậu yếu ớt giơ tay ra chỉ chỉ: "Có ống hút ạ."
Tưởng Di nhìn thoáng qua, ồ ở ngay bên tay cô, cô thất vọng thở dài: "Già rồi."
Chương Hướng Duy: "..."
"Tiểu Hướng Duy, chị lên xe nhóc đều bị truyền thông chụp lại rồi, sẽ có hai lời giải thích có thể dùng đến, một là ôn chuyện cũ sau khi đóng máy," Tưởng Di uống nước nói, "Một cái nữa là bày tỏ ý muốn tái hợp, căn cứ vào phương hướng bộ phim tiếp theo của chị, nhóc đã bị nhét cho miếng bánh <Chị gái> này rồi, bản thân nhóc vốn rất sát với nhân vật người em trai kia, nếu không tranh thủ đám fan nhà khác lại bôi đen nhóc."
Chương Hướng Duy cười nói: "Không sao ạ."
"Nhưng mà, không phải là vai đó đã ký với diễn viên khác rồi ạ?"
Tưởng Di nói: "Vẫn là tin giả."
Vẻ mặt Chương Hướng Duy cực kì kinh ngạc: "Còn chụp cả ảnh đi tập múa mà ạ, nói là đi cảm thụ cuộc sống của nhân vật, chuẩn bị tiến vào đoàn phim."
Tưởng Di hừ lạnh: "Bố khỉ!"
Một khắc sau cô lại dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên: "Đừng sợ, chị không nói cưng đâu."
Bé gay Chương Hướng Duy run rẩy một chút, sức mạnh của đại mỹ nhân không phải để đùa đâu.
"Vậy chuyện đó là thế nào ạ?"
"Cậu đó đi gặp tình nhân, chẳng qua là lấy vụ phim <Chị gái> để che đi thôi, thật giả lẫn lộn." Tưởng Di khinh thường nói, "Nhà tư sản muốn nhiệt độ, càng cao càng tốt, đương nhiên là sẽ không đứng ra giải thích rồi."
Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Vậy cậu ta đối với tình nhân cũng tốt ghê, còn tới tận trường học tìm."
Tưởng Di hai tâng nâng cằm, vẻ mặt u mê: "Oa, Hướng Duy không hổ là người làm việc lớn, sự chú ý luôn đặt ở những điểm lạ ghê."
Chương Hướng Duy: "..."
Tưởng Di nhìn bên ngoài nhà tang lễ, đột ngột đổi đề tài: "Cũng không biết ngọn cỏ cuối cùng đè ép cô ấy là gì, nhưng người này thật là dễ đổ vỡ quá, thôi mỗi người đều có số mệnh của mình."
Chương Hướng Duy đang định tiếp lời, lại bị cô cắt ngang.
"Đúng rồi, tí thì quên việc chính.", Tưởng Di lấy kịch bản từ trong túi ra, "Nhóc mau xem đi, có vấn đề gì thì nhắn cho chị, chị thấy thì sẽ trả lời, quyết định xong báo chị nhé."
Chương Hướng Duy nhận kịch bản cầm ở trong tay: "Em thấy trong danh sách đêm từ thiện không có tên chị, tại sao chị không đi ạ?"
"Năm nay không đi được rồi." Tưởng Di vén mái tóc dài, cười nói, "Phải về ở cùng với người trong nhà."
Nói xong thì bắn tim với cậu: "Chị đây sẽ xem phát sóng trực tiếp đó, đừng mất bình tĩnh, biểu hiện tốt chút nha, yêu cưng."
Chương Hướng Duy nhìn theo Tưởng Di bước xuống xe, trước mắt vẫn hiện lên ánh mắt của cô khi nói sẽ xem trực tiếp, trong đó có sự kích động, phấn khởi, có có một cảm giác rất khó hình dung, giống như đã từng thấy ở đâu đó.
"Chị Hương Hương, cô Tưởng thật sự...khá là thoải mái nhỉ."
Trần Hương Hương một lời khó nói hết, ở trong lòng thầm nói, nhìn chị ta thì có thể chỉ là yêu thích đứa nhóc đáng yêu.
Hoặc là thực ra đang trên con đường theo đuổi cp.
Bởi vậy mới có thể chăm sóc đặc biệt với đứa nhỏ như vậy.
Nếu không vô duyên vô cớ làm vậy để làm gì, tâm địa bồ tát à?
Hay sống như một đóa hoa bác ái, đừng đùa nha, giới giải trí không tồn tại thứ đó đâu.
Sau khi xe khởi hành, Trần Hương Hương lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho cậu: "Tiểu Duy, thầy Hoắc, cô Tưởng, thầy Hách, ba người bọn họ đều đi một con đường."
Chương Hướng Duy lật qua lật lại kịch bản, ba mươi sáu tập, không dài cũng không ngắn: "Gì ạ?"
Trần Hương Hương đánh giá tổng quát một cách khách quan: "Con đường một diễn viên có lưu lượng."
Chương Hướng Duy sững sờ, đúng là như vậy, họ có nhan sắc lại có kỹ năng, tài năng cũng đặc biệt, mà lại nỗ lực hơn người.
Trên điện thoại nhảy thông báo có tín nhắn, cậu mở ra nhìn.
-Lấy kịch bản rồi à?
Chương Hướng Duy chụp ảnh quyển kịch bản gửi sang: Em định hết đêm nay sẽ xem xong.