Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Chương Hướng Duy tưởng đi hát karaoke là hoạt động nội bộ của Tân Ngu, không ngờ là Hách Phong cũng đến.
Cái đầu trọc lóc của anh y như một cái đèn sáng chưng trong phòng.
Chương Hướng Duy kề mặt bên ghế sopha, nhìn chăm chú cái đầu phát sáng kia, diễn phim thời nhà Thanh cạo trọc đầu là tốt nhất, sẽ không lo khi zoom cận mặt bị nhìn thấy mép tóc giả, cũng sẽ dễ nhập diễn hơn.
Không biết cậu cạo hết tóc đi thì đầu có đẹp như Hách Phong không nhỉ.
Chương Hướng Duy sờ sờ gáy mình, cũng khá đầy đặn đấy, chắc cạo xong cũng không quá xấu đâu, cậu mong sẽ có cơ hội diễn một bộ phim cung đấu thật lớn, hoàng tử tranh đoạt ngôi vị này nọ, thú vị biết bao.
Hoắc Kham đi từ sopha khác sang: "Nhìn gì thế?"
Chương Hướng Duy nói: "Thầy Hách ạ."
Tia sáng trong mắt Hoắc Kham vụt tắt: "Cậu ta có gì hay ho mà nhìn."
Chương Hướng Duy lầm bầm: "Đầu thầy ấy sáng quá, em muốn sờ thử."
Hoắc Kham: "..." Đừng có nằm mơ nữa.
.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau Chương Hướng Duy đã được sờ đầu người ta rồi.
Bởi vì Trần Hương Hương với Phương Viên đều sờ, Chương Hướng Duy cũng lén lút duỗi tay sờ thử.
Thực ra sờ vào cũng chả thích lắm, cảm giác giống như nhặt một quả trứng muối từ trong nồi ra vậy, không nóng cũng không lạnh.
Mà muốn cắn một miếng ghê.
Hách Phong chẳng để ý lắm, kể từ khi anh để kiểu đầu này, đã bị "hỏi thăm" không ít rồi.
Nhưng Hoắc Kham thì lại để ý lắm, lúc đứa nhỏ sờ đầu Hách Phong, thái dương của hắn gân xanh nhảy loạn lên đây.
Đến mức bây giờ vẫn còn bày ra dáng vẻ so deep lắm.
Hoắc Kham uống vài chén rượu, ở giữa hai bên lông mày đang chau lại hiện rõ cảm xúc phiền muộn.
Hách Phong thấy được áp suất thấp từ người bên cạnh, trêu ghẹo nói: "Sao thế, thầy Hoắc có định vì yêu mà cạo đầu không?"
"Có thể cạo, nhưng mà tính tình trẻ con sáng nắng chiều mưa, nay thích cái này, mai thích cái nọ, nhỡ tôi cạo rồi, em ấy lại thích có tóc cơ, vậy tôi lại phải đội tóc giả à?"
Hoắc Kham di chuyển chén rượu: "Thà mua cho em ấy một cái đầu giả trọc lóc, để em ấy sờ chán thì thôi."
Hách Phong sặc luôn ngụm rượu vừa uống vào.
Nghe giọng người này chẳng có tí nào là nói đùa cả, chỉ cần đứa nhóc kia nói thích, hắn chắc chắn sẽ mua.
Điên cmnr!
Hách Phong đặt chén rượu lên bàn, lại rót rượu vào chén, bỗng nhiên nói: "Nếu cậu biết tính tình nhóc ấy không ổn định, sao còn dám thích nhóc ấy như vậy?"
Hoắc Kham ngước nhìn đứa nhỏ đang ăn bánh ngọt, ánh mắt nóng rực, nở nụ cười cưng chiều nói: "Mạo hiểm một lần cũng có sao đâu."
Động tác của Hách Phong ngừng lại, không sao ư? Thử một lần thôi cũng có thể đánh gục cậu rồi đấy.
.
Mùi thuốc lá và rượu trong phòng theo thời gian càng ngày càng nồng, pha cả chút mùi thơm thơm ngọt ngọt của hoa quả.
Cả nhóm đều uống rượu, ngoại trừ Chương Hướng Duy, cậu chỉ uống vài ngụm nhỏ, lần trước say rượu khiến cậu nhớ mãi không quên, uống say sẽ vứt hết mặt mũi đi mất.
Mà bây giờ nhiều người như vậy, mặt mũi sẽ bị ném xa hơn nữa.
Chương Hướng Duy dùng tư thế uống rượu để uống nước trái cây.
Hoắc Kham hỏi cậu tại sao không hát.
Chương Hướng Duy nói: "Em đi KTV* ít khi hát lắm ạ, chỉ ăn thôi, rồi xem mọi người hát."
*KTV: hát karaoke.
Hoắc Kham khoác một cánh tay lên ghế sopha phía sau lưng đứa nhỏ, hờ hững hỏi: "Hay đi lắm à?"
Chương Hướng Duy cắn một miếng kiwi nhìn hắn.
Hoắc Kham cũng nhìn lại.
Bốn mắt chạm nhau, chuông cánh báo trong lòng Chương Hướng Duy kêu mãnh liệt: "Không, không hay đi ạ, rất ít, gần như không đi, em nói thật đó."
Hoắc Kham: "..."
Đi KTV thì đi thôi, sợ cái gì chứ, tôi có thể vì chuyện này mà đè em ra ăn hả?
Muốn ăn em không cần lí do đâu ok.
Chương Hướng Duy thấy đối phương nửa ngày chẳng nói gì, cậu lại tìm chuyện để nói: "Hồi đại học thầy hay đi đâu chơi ạ?"
Hoắc Kham nói: "Tập trung quay phim, bận lắm."
"Cũng đúng, thầy ra mắt sớm, hồi học đại học đã rất bận rồi." Chương Hướng Duy lẩm bẩm, "Tính ra lúc thầy đang học đại học, em vừa mới lên tiểu học thôi đó."
(Thanh: =))))))))))))))))))))))))))))
Mặt Hoắc Kham đen sì, không thèm trả lời.
Chương Hướng Duy sau đó hậu tri hậu giác phát hiện ra mình lại nói đến vấn đề tuổi tác, người đàn ông bên cạnh tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.
Có vẻ như là khi đạt đến một độ tuổi hoặc trình độ nhất định, không chỉ phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng sẽ để ý đến vấn đề tuổi tác, bao gồm cả ông chú nào đó.
Chương Hướng Duy nịnh nọt đưa hắn một miếng thanh long: "Thầy ăn không ạ?"
Hoắc Kham nghiến răng, chỉ thế này mà đòi lấy lòng hắn hả? Hoắc Kham thờ ơ không động lòng.
Chương Hướng Duy giơ giơ về phía hắn, đôi mắt ngập tràn ý cười tựa như đang trêu đùa một con mèo lớn: "Ngọt lắm đó ạ."
Hoắc Kham hít thở nặng nề, hắn khom lưng, cúi đầu ăn miếng thanh long.
Hắn vừa bất lực vì bản thân quá thiếu nghị lực, lại vừa mong chờ bạn nhỏ tiếp tục dỗ dành hắn, đút cho hắn ăn tiếp.
Nhưng mà Chương Hướng Duy không đút nữa.
Hoắc Kham lại mất hứng.
.
"[Tình yêu bất đắc dĩ]"
An Lợi hô lên: "Ai chọn bài này đấy?"
Lâm Hoa Lâm đứng phắt dậy từ trên ghế, giơ cao tay: "Em! Em em em!"
Đây là bài hát mà đi KTV nhất định phải chọn.
Lâm Hoa Lâm chạy đến cạnh cái mic, tháo xuống cặp kính hình tròn, tự cho rằng mình đang vuốt tóc một cách rất đẹp trai nói: "Ai đến hát cùng tôi đi."
Còn bổ sung thêm phần quan trọng: "Là đồng chí nữ nhá."
Trong Tân Ngu có rất nhiều đồng nghiệp nữ, bộ phận cao tầng cũng không ít, nhưng phần lớn mọi người đều ngồi ở phòng riêng bên kia, trong phòng này chỉ có hai ngươi, Trần Hương Hương với Phương Viên, hai cô liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu cảm xúc một lời khó nói hết của đối phương.
"Chị đi đi."
"Em đi đi."
"Không được đâu, chị bị ngũ âm không hoàn chỉnh á."
"Em cũng vậy thôi nè."
"......"
Tình hữu nghị chị em đi đến bờ vực sụp đổ.
Trần Hương Hương: "Kéo búa bao đi."
Phương Viên: "Một ván quyết định thắng thua nhá."
Hai người bắt đầu đếm để ra kéo búa bao, nhưng lại hòa nhau, phải làm sao bây giờ, thêm ván nữa.
"Ôi trời, sao hai người lại vì tôi mà tranh giành vậy, tôi ngại quá đó." Lâm Hoa Lâm chạy đến, mỗi tay kéo một người, "Cùng lên đi, cùng lên nào, tôi không ngại tình tay ba đâu."
"........" Tiễn vong được không.
Trong phòng có ba người bọn họ là tính cách năng động nhất, thay phiên nhau lên sàn, xong bây giờ bắt đầu cùng nhau hợp xướng.
Còn lại sáu người là Hách Phong, Lâm Sơn Lam, An Lợi, Chu Văn, Chương Hướng Duy, Hoắc Kham chia thành hai người một ghế, lần lượt ngồi thành ba ghế riêng biệt, bọn họ nói chuyện riêng nên mỗi nhóm lại đem đến một màu sắc khác nhau.
Chương Hướng Duy với Hoắc Kham là màu hồng nhạt, thỉnh thoảng còn xẹt qua tia lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Chương Hướng Duy đang xem vòng bạn bè của Vương Trình, cậu bình luận dưới tấm ảnh con mèo trắng cậu ta đăng lên.
- Tiểu Tiểu Tỷ có em bé à?
Một lát sau Vương Trình gọi điện cho cậu, cậu nói với Hoắc Kham một tiếng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hành lang rộng rãi bên ngoài tràn ngập sắc hoa hồng vàng.
Chương Hướng Duy ngửa đầu nhìn bức tranh vẽ trên trần nhà: "Nó có thai à?"
"Bạn học Hướng Duy, cậu tinh mắt quá đó." Vương Trình xuýt xoa, "Mọi người đều nói nó không còn chảnh mèo nữa à, thay tính đổi nết rồi, chỉ có cậu là nhìn ra sự thật đằng sau thôi."
Chương Hướng Duy tiến lên vài bước để ngắm tranh, cái cổ trắng mịn ngửa lên tạo thành một đường cong: "Đợi Tiểu Tiểu Tỷ sinh xong, tớ muốn nhận một đứa."
Vương Trình hỏi cậu một câu trí mạng: "Ai nuôi nó?"
Chương Hướng Duy chẳng nghĩ ngợi: "Đưa mẹ tớ."
Vương Trình nói: "Cậu chắc chứ?"
Chương Hướng Duy bị ba chữ của cậu ta quật nổ đom đóm mắt: "....Bỏ đi, coi như tớ chưa nói."
Tần nữ sĩ chăm sóc Lão Chương cũng đã là cố hết sức rồi, đem một con mèo về, chỉ sợ là nó phải tự lực cánh sinh thôi.
Chương Hướng Duy thở dài phiền muộn, những năm tháng sau này cậu sẽ phải đi quay phim rất nhiều, thường xuyên ở khách sạn, cũng không có chỗ ở cố định.
Có mèo, có nhà, có người đàn ông của đời mình, không biết lúc nào mới thực hiện được cuộc sống có đủ ba thứ trên.
Thời khắc này Chương Hướng Duy ước gì mình đang 29, 39 tuổi, thậm chí là 49 tuổi, bước chân đã chậm lại, cuộc sống cũng ổn định, chứ không phải như bây giờ, chỉ mới bước chân vào đời, còn phải nỗ lực nhiều.
Chương Hướng Duy dừng lại, quay đầu nhìn mặt người to đùng trên tường: "Sao cậu lại về nhà thế?"
"Thôi đừng nhắc, mẹ kiếp." Vương Trình hùng hổ nói. "Ông già mời chiến hữu đến ăn cơm, gọi tớ về, bảy giờ mà không có mặt ở nhà sẽ đến trường quật tớ ngay."
Chương Hướng Duy phun ra một câu: "Chiến hữu của ba cậu còn dẫn theo cháu gái chứ gì."
"Đm." Vương Trình mắng một câu, "Sao cậu biết?"
Chương Hướng Duy nở nụ cười sâu xa, không trả lời mà hỏi lại: "Trông thế nào?"
Vương Trình xì một tiếng đáp: "Trông giống người."
Chương Hướng Duy lại hỏi: "Tính cách thì sao?"
Vương Trình chẳng tí hứng thú: "Cứ như là sư cô ở trong chùa ấy, ngồi im thin thít cả nửa ngày, ngay cả rắm cũng chẳng thèm đánh."
Chương Hướng Duy nói một câu không đầu không đuôi: "Nữ chính đó."
Đầu óc Vương Trình mơ hồ: "Gì cơ?"
"Theo kịch bản thông thường mà nói, ai mà không tiếc bất cứ giá nào để gây sự chú ý, tỏ vẻ ta đây thì đều là nữ phụ." Chương Hướng Duy nói, "Còn như cô gái đó, mờ nhạt vô hình thì đều là nữ chính."
"Xem ra cô ấy chính là con dâu của Lão Vương Gia rồi, không tin thì đợi năm năm nữa xem."
Mặt Vương Trình giật giật: "Xem cái gì mà xem."
Sau đó cậu ta lại trả lại cho Chương Hướng Duy một chiêu: "Livestream đêm từ thiện tối nay của cậu tớ xem rồi, kí tên xấu kinh người."
"Á à." Chương Hướng Duy cười, "Tạm biệt."
Vương Trình gào lên trong điện thoại: "Mấy giờ về?"
Lỗ tai Chương Hướng Duy tí nữa thì điếc: "Đi qua đêm, tớ nói rồi mà."
Vương Trình nói thầm trong lòng, cậu nói rồi, nhưng ông đây nghĩ là cậu bị ấm đầu ba phút, nói đùa vậy thôi, ai ngờ cậu ngồi ghi hình cả đêm vậy rồi mà giờ vẫn còn trụ được.
"Uống ít rượu thôi, cmn cậu uống được vài ngụm xong gặp ai cũng anh ơi anh à, tớ không ở đó, ai giúp cậu che đi cái đuôi gay bé nhỏ chứ hả."
"Biết rồi biết rồi, tớ uống nước trái cây mà." Chương Hướng Duy nói, "Vương mama, ngủ sớm đi nha."
Vương Trình nghe giọng nói mềm mại bên tai mà xanh cả mặt.
Gọi anh ơi còn đỡ, quan trọng là lúc say cậu ấy rất ngoan, cực kì ngoan luôn, ôm vào lòng cũng chẳng thèm động, làm gì cũng được.
Tửu lượng của Chương Hướng Duy không tốt, những năm qua tổng cộng chỉ uống say bốn lần trước mặt Vương Trình,