Bên trong phòng ngủ mở đèn sáng trưng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng chiến tranh.
Thứ Chương Hướng Duy nhìn thấy đầu tiên là vết máu trên sàn, từ giường cho đến cửa, đồng tử của cậu co lại, cậu căng thẳng túm lấy tay hắn, nhưng lại bị kéo mạnh vào trong phòng, cánh cửa cũng bị hắn đá đóng sập lại.
An Lợi cùng Chu Văn đứng ngoài cửa hứng chịu cơn gió lạnh quét qua, cạn lời.
Giọng điệu An Lợi trầm trầm: "Anh Văn, anh về trước đi, em ở lại xử lí hậu quả cho Lão Hoắc."
Chu Văn ngoảnh mặt làm ngơ đi về phòng khách, tiếp tục ăn quýt, động tác cực kì nhàn nhã.
An Lợi định nói thêm gì đó nhưng có điện thoại gọi tới, y ra ngoài ban công nghe, bị ông già mắng cho máu chó đầy đầu.
Sĩ diện của con trai ông cũng chả cần, nhưng nào ngờ đứa trẻ lại chẳng phải cháu mình, mất công hồ hởi vui mừng.
Không biết do bị Lâm Tiểu San hành hạ mệt mỏi hay do điều gì, lần đầu tiên trong cuộc đời An Lợi nảy sinh nghi vấn với quan niệm sống của bản thân.
Thế nhưng bảo y tém tém lại chút thì được, còn nếu bảo y tìm một người để cùng trải qua cuộc sống bình yên, y không tưởng tượng ra nổi.
Đừng nói là bị ràng buộc bởi hôn nhân, chỉ nói đến việc có người kiểm soát tâm trạng thất thường của mình thôi cũng đã khiến y thấy lạ lẫm và phản cảm.
Thậm chí là sợ hãi.
Nhìn Lão Hoắc mà xem, bây giờ còn chưa ra đâu vào đâu, mà mọi nguyên tắc cũng đã vứt hết.
An Lợi một tay cầm điện thoại nghe ông già dạy dỗ, một tay xoa xoa sau gáy, y quay đầu liếc nhìn bóng người dưới ánh đèn phòng khách, gương mặt tựa như bạch ngọc trong suốt, dáng vẻ lạnh lùng mong manh, xuất trần mờ ảo, như một vị tiên.
Nhớ đến ban tối dưới bãi đậu xa bị anh ta dạy dỗ như dạy chó, mặt An Lợi cứng lại, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
.
Trong phòng ngủ, Chương Hướng Duy sơ cứu vết thương trên mu bàn tay cho Hoắc Kham, cậu lẳng lặng cầm tay hắn, nhìn con người hằn rõ tia máu của hắn,
Bên cạnh chân cậu là một đống mảnh vỡ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên tận trần nhà khiến cậu nhìn mà cay mắt.
Tay bị người ta nắm chặt, Chương Hướng Duy tỉnh táo lại: "Đèn bàn đẹp như vậy mà anh cũng nỡ đập vỡ."
Hoắc Kham cúi đầu, đôi môi mỏng chạm lên ngón tay của cậu, giọng nói lộ vẻ uể oải sau khi tức giận: "Em thích thì mua lại cái khác."
Chướng Hướng Duy nhìn đỉnh đầu đối phương, không có tóc trắng, vẫn ổn, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn một xíu.
"Nổi nóng thì nổi nóng." Chương Hướng Duy nhìn mảnh vỡ dưới sàn, có thể tưởng tượng lúc bị đập nát kinh hoàng như thế nào, cậu nói tiếp, "Nhưng đập phá đồ đạc là không đúng đâu ạ."
"Ừm, em phải quản anh chặt vào."
"..."
Tay còn lại của Chương Hướng Duy túm lấy vạt áo khoác, mân mê đường chỉ may: "Chuyện tối nay lúc trên đường đón em chú An Lợi có nói qua rồi, mà em vẫn muốn nghe anh nói."
Nụ hôn trên mu bàn tay hơi khựng lại.
Chương Hướng Duy còn đang muốn nói chuyện, hắn lại cúi đầu, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay của cậu.
Lộ ra bờ vai to rộng vững chãi căng lên như một cánh cung, áo sơ mi đen ôm lấy từng đường nét cơ bắp đầy gợi cảm, có thể nhìn thấy mờ mờ, tràn đầy cảm giác mê hoặc.
Chân hắn rất dài, eo nhỏ mà mạnh mẽ dẻo dai.
Trong đầu Chương Hướng Duy hiện lên hình ảnh người đàn ông không mặc quần áo.
Đến tận bây giờ cậu vẫn còn cảm giác vô thực, một thần tượng quốc dân thân mang đầy ánh hào quang như vậy lại là bạn trai của cậu.
Giống như một giấc mơ vậy.
Tuy là có thể ngã gãy chân, thế nhưng đoạn đường cần đi vẫn sẽ phải đi.
Chuyện ngày hôm nay chớ để ngày mai, nếu như lần này cậu lùi bước từ bỏ, vậy sau này sẽ rất khó nhắc lại.
Chương Hướng Duy nhìn người trước mặt vẫn còn đang buồn bực, chỉ đành làm nũng vậy, nghĩ sao làm vậy, cậu nhẹ nhàng hôn lên cơ bắp trên lưng hắn.
"Nói cho em nghe có được không?"
Xúc cảm mềm mại trên lưng khiến Hoắc Kham khựng lại, lý trí hiếm hoi còn sót lại sụp đổ trong nháy mắt: "Được."
.
Hoắc Kham kể lại nội dung cuộc trò chuyện.
Nếu hắn đã đồng ý nói ra thì sẽ không giấu giếm nửa phần, gần như là trần thuật lại toàn bộ một lần.
Có những điều An Lợi không nhắc đến, chứng tỏ ngay cả y cũng không biết rõ.
Chương Hướng Duy ngây người, cậu cúi đầu nhìn mũi giày thể thao, một lúc lâu sau cậu khẽ cười, nhưng giây sau ý cười đã chẳng còn trên khóe môi.
Hoắc Kham bị vẻ măt của cậu dọa sợ, hắn ôm cậu vào lòng, xoa xoa cánh tay cậu rồi khẽ hôn lên má, hơi luống cuống gọi: "Bé cưng ơi?"
Chương Hương Duy mếu máo muốn khóc: "Em trở thành điểm yếu của anh."
Hoắc Kham ngẩn người, hơi nghiêng đầu mất tự nhiên ho khan một tiếng.
Đã hơn ba chục tuổi, thật sự hắn xấu hổ không dám nói cho bạn nhỏ rằng vì để nắm giữ điểm yếu này, mà bản thân đã phải toan tính bao lâu, chuẩn bị biết bao nhiêu là thứ.
"Đứa nhỏ ngốc, người đàn ông của em không cần phải xưng bá thế giới, không cần vô địch thiên hạ, có điểm yếu thì có thôi, chẳng sao hết, đều là người bình thường cần ăn uống ngủ nghỉ, ai mà chẳng có điểm yếu." Hoắc Kham nói.
Chương Hướng Duy nghẹn lời, cũng có lý ghê ta.
Hoắc Kham nâng mặt đứa nhỏ, dùng ngón tay lau khóe mắt ươn ướt của cậu: "Điểm yếu lẫn áo giáp của thầy Hoắc đều là em, thầy cực kì vinh hạnh."
Chương Hướng Duy muốn nói, vậy anh sẽ bị nắm thóp, phải làm sao đây?
Ra mắt từ thời niên thiếu, thành tựu nhiều năm khổ cực dốc sức mới gây dựng được, giải thưởng nào cũng cầm rồi, là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, sao có thể bỏ đi chứ?
.
Nhịp thở của Chương Hướng Duy có chút rối loạn, người đàn ông trước mắt này không chỉ là đối tượng yêu đương của cậu, mà hắn còn là diễn viên cậu yêu thích nhiều năm, là người đầu tiên cậu sùng bái, ngưỡng mộ, kính nể, rồi sau đó mời đến ỷ lại và say mê.
Sự tồn tại của hắn giống như tín ngưỡng trên con đường theo đuổi giấc mơ của cậu vậy.
Nếu như hắn không đóng phim nữa...Chương Hướng Duy vô thức run lên, cảm giác tức giận, khó chịu cùng tiếc hận lũ lượt kéo đến, cậu không chấp nhận, không thể chấp nhận nổi.
Hoắc Kham nâng đầu đứa nhỏ lên, cau mày nói: "Sao em lại run thế? Lạnh lắm sao?"
Chương Hướng Duy lắc đầu: "Để em đi lấy chổi quét mảnh vỡ."
"Không cần em dọn đâu." Hoắc Kham kéo tay đứa nhỏ, "Sao mặt tái nhợt thế này?"
Chương Hướng Duy hoảng hốt nhìn hắn: "Ba anh trông có vẻ quyền cao chức trọng, cứ như một tay che trời ấy, anh còn tự tìm cho mình một điểm yếu nữa, chúng ta đánh không lại ba anh, còn bị đè ra mà đánh, thế nhưng em thật sự không muốn anh bị ba anh kiểm soát."
Hoắc Kham bật cười: "Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, anh cũng có lợi thế để đàm phán mà."
Chương Hướng Duy trợn tròn mắt: "Thật ạ?"
"Ừm" Hoắc Kham cụp mắt, thoáng qua một chút mờ mịt.
""除非霍诚胛一厝 僾 龈龇衔铩!"
(Đoạn này Hoắc Kham có nói thêm một câu nhưng mình không dịch ra được huhu nên mình xin phép để raw nhé, thực sự là do mình không hiểu nên cũng không đoán mò để ghi đại khái dc hicc.
Nhèo lúc không biết editor chơi đồ hay tác giả chơi đồ nứa lun huhu)
Chương Hướng Duy nhìn gương mặt điển trai có một không hai của hắn, trong lòng hơi xót xa
.
Không ai có quyền lựa chọn cha mẹ của mình cả.
.
Hoắc Kham xoa xoa bàn tay trắng xinh của đứa nhỏ, dùng giọng điệu nhẹ như mây bay nói: "Thực ra kể cả không có sự can thiệp cả Hoắc Xa thì anh cũng sẽ sớm lui về phía sau."
Chương Hướng Duy sợ ngây người: "Tại sao ạ?"
"Chán làm diễn viên rồi." Hoắc Kham nói.
"Sau nay anh muốn thử đổi sang làm đạo diễn, quay một vài chủ đề thú vị, để bồi dưỡng cho bạn nhỏ tài năng mà mình yêu quý."
Nói xong lại gãi nhẹ vào lòng bàn tay đứa nhỏ: "Ví dụ như em."
Chương Hướng Duy vẫn luôn yên lặng quan sát biểu cảm của Hoắc Kham, không buông tha cho bất cứ tiểu tiết nào, xác nhận hắn không phải bị ép nói ra những lời này mà là ý nghĩ thật lòng của hắn, là một bước ngoặt trong kế hoạch cuộc đời đã sớm vẽ xong.
Thế là Chương Hướng Duy không lo Hoắc Kham giả vờ nữa, trong lòng rối ren, nhưng vẫn cong môi nở nụ cười tươi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng hắn, chân thành nhẹ nhàng nói: "Cho dù anh làm diễn viên hay nghề gì, chắc chắn đều sẽ rất thành công, em tin tưởng anh, cũng ủng hộ anh, em sẽ mãi mãi là người theo bóng anh, ngưỡng mộ anh."
Hoắc Kham chấn động, cả nửa ngày sau mới bật ra tiếng cười nhẹ: "Câu nói này."
Chương Hướng Duy dí sát mặt nhìn hắn: "Có phải anh cảm động muốn khóc rồi đúng không?"
Ánh mắt Hoắc Kham vừa sâu vừa nóng, vô cùng thản nhiên nói: "Đúng vậy, lại còn nắng* nữa này."
Chương Hướng Duy cạn lời.
*Nắng = nuwngs ấy các chị =))))))))))
.
Chỉ ngồi hàn huyên một lúc mà màu u ám trong nội tâm của Hoắc Kham đã bất tri bất giác biến mất, ánh mặt trời chiếu vào, vạn dạm không gợn mây.
Hoắc Kham ôm tiểu thiên