Hoắc Kham tựa vào giường, người hắn luôn tâm niệm đang trong vòng tay đây rồi, hắn thực sự rất buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ sâu.
Cứ một lát lại sờ trán đứa nhỏ, sờ mặt sờ cổ, vô cùng nhọc lòng.
Không biết qua bao lâu, đứa nhỏ nằm trong ngực lại bắt đầu nóng lên, Hoắc Kham lập tức mở mắt, khẽ chạm vào người cậu đang nóng bừng: "Duy Duy?"
Chương Hướng Duy bị nghẹt mũi, đôi môi khô khốc, hít thở cũng nặng nề, hai bên má đang nóng bừng bừng.
Cả người Chương Hướng Duy tỏa nhiệt như một quả cầu lửa, từng nhịp hít vào thở ra cũng như đan xen đốm lửa nhỏ bên trong.
"Không sao đâu ạ, sốt tiếp thôi." Cậu lại còn an ủi ngược lại người đàn ông vẻ mặt kh ủng bố ở bên cạnh, lo lắng không biết làm sao.
Hoắc Kham nhíu mày, không nói gì nhìn cậu.
Chương Hướng Duy yếu ớt nằm đó, lông mi dài khẽ chớp chớp, sau đó mắt nhắm nghiền.
Hoắc Kham ngồi bên giường trông coi, ngón tay nắn b óp chỗ bị bầm tím ở cổ cậu, đôi mắt đỏ au của hắn phủ kín sự tàn bạo.
.
Lúc Chương Hướng Duy hạ sốt, bên ngoài trời đã tối, cậu cũng thấy đói bụng.
"Em muốn ăn lẩu quá đi."
"Chỉ có cháo thôi." Hoắc Kham đỡ cậu dậy, đặt gối sau lưng cho cậu tựa vào.
"Anh đi múc cho em một bát."
Chương Hướng Duy gắng gượng: "Vậy anh gọi thêm ít đồ ăn đi, đồ cay ý."
Hoắc Kham nhìn gương mặt tiều tụy của đứa nhóc, lòng đau như cắt: "Bây giờ em ăn cũng không nếm được vị gì, ngoan ngoãn ăn cháo đi."
Chương Hướng Duy dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn.
"Làm nũng cũng vô dụng, chờ đó." Hoắc Kham chỉnh điều hòa nhiệt độ cao lên hai độ, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chương Hướng Duy với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thấy người đàn ông kia bưng cháo quay lại, cậu cong môi hỏi: "Hôm qua em không về á, anh nói với ba mẹ em thế nào?"
Hoắc Kham múc một thìa cháo đưa tới: "Đi theo anh ăn Tết chứ sao."
Chương Hướng Duy há miệng ăn, vừa nhai vừa nói: "Chỉ thế thôi á?"
Hoắc Kham nhìn đôi môi dính nước của cậu: "Ừm."
Chương Hướng Duy ngơ mất nửa ngày, nhỏ giọng lầm bầm: "Ba mẹ em tin tưởng anh quá ha."
"Xem em nói kìa." Hoắc Kham nhíu mày, "Anh rất đáng tin."
Chương Hướng Duy nhìn bàn tay đang cầm thìa của hắn, vừa to vừa ấm: "Hôm nay em vẫn muốn ở lại chỗ anh."
Nhìn cậu quá nhợt nhạt, quay về sẽ khiến ba mẹ suy nghĩ, không biết ông bà sẽ lại tưởng tượng ra cái gì.
"Anh sẽ nói với ba mẹ em, yên tâm." Hoắc Kham đút thêm một thìa cháo.
Chương Hướng Duy vừa ăn vừa nói: "Em cảm giác chuyện gì anh cũng nghĩ ra được ấy, siêu lợi hại."
Hoắc Kham cong cong môi: "Bỏ chữ cảm giác đi."
Chương Hướng Duy: "..."
To mồm quá ha.
Chương Hướng Duy đang muốn nói chuyện, lại nhận ra không khí xung quanh Hoắc Kham chợt thay đổi.
"Đùa em thôi, anh cũng chỉ là một người bình thường." Hoắc Kham cụp mắt, hắn nghĩ tới điều gì đó, tay cầm thìa dùng lực siết đến mức trắng bệch.
Chương Hướng Duy cảm nhận được cảm giác khủng hoảng sợ hãi từ trên người hắn, không khỏi ngẩn người, mắt cay cay.
"Nếu anh là người bình thường, vậy em tới trái đất cho đủ số thôi à."
Hoắc Kham bình tĩnh nhìn cậu, thấp giọng nói: "Em là vợ bé nhỏ của một người bình thường, không thể thiếu em được."
Chương Hướng Duy bị nhìn đến mức tim đập thình thịch, ánh mắt mơ màng.
Bao nhiêu lần rồi, mà đôi mắt đào hoa này vẫn khiến tui chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Ánh mắt kia vẫn không tránh đi, nhịp thở của Chương Hướng Duy có chút loạn nhịp, đành cầu xin tha mạng: "Anh đừng nhìn, còn nhìn nữa là em bốc cháy mất."
Hoắc Kham bật cười: "Được, không nhìn em."
Nhưng vẫn nhìn không chớp mắt.
Chương Hướng Duy: "..."
Thả thính bệnh nhân mà là anh hùng hảo hán à.
.
Chương Hướng Duy ăn một bát cháo, tinh thần tốt hơn một chút, cậu nằm chờ nước ấm để đi tắm.
Rèm cửa sổ sát đất đều được kéo ra hết, bên ngoài khung cảnh tuyết rơi dày đặc đập vào mắt.
Những ngày cuối năm cũ còn chưa xong, ngày đầu tiên năm mới đã kinh khủng như vậy, vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Chương Hướng Duy trèo lên ghế dài nằm, ngẩn người ngắm tuyết rơi.
Bên tai bỗng truyền đến hơi thở ấm áp, Chương Hướng Duy theo bản năng tránh né, hành động tỏ rõ sợ hãi, tí nữa thì lăn từ trên ghế xuống.
Hoắc Kham cứng đờ người, nhanh chóng tỏ ra bình thường, hắn nhìn đứa nhỏ đôi môi trắng bệch run rẩy, đành lờ đi.
"Đang suy nghĩ gì đó?"
Chương Hướng Duy vòng tay ôm lấy chân, cụp mắt giấu đi cảm xúc sợ hãi, từ từ bình thường lại rồi mới đáp: "Thời gian quay quảng cáo phải dời lại, sẽ không sao chứ ạ?"
Hoắc Kham xoa đầu cậu: "Không sao."
Chương Hướng Duy lại lo lắng chuyện khác: "Đoàn phim tháng sau phải đóng máy rồi, tháng này sẽ quay rất gấp."
Tối qua khi ở Kim Đế cậu xắn tay áo lên, cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài đều có đầy vết bầm tím, da cậu lại trắng nên nhìn rất rõ.
Mà bộ đang quay lại trùng hợp đang là cảnh mùa hè, phải mặc áo cộc tay thì quay thế nào được? Không có cách nào quay được, cậu phải tìm diễn viên đóng thế.
Hoắc Kham ôm lấy đứa nhỏ, để cậu ngồi lên chân mình: "Chỉ mất thêm vài ngày thôi."
Chương Hướng Duy nghe giọng điệu tổng tài bá đạo của hắn thì bĩu môi, đột nhiên nhớ đến tin đồn trên mạng, quay đầu nghi ngờ hỏi: "Bộ phim này, anh đầu tư thật sao?"
Hoắc Kham ôm eo cậu, hờ hững nói: "Bên ngoài công nhận em là thái tử Tân Ngu, bên trong công nhận em là bà chủ Tân Ngu, phim em diễn, anh đều đầu tư."
Chương Hướng Duy ngẩn người: "Đúng là người giàu."
"Là em giàu, của em hết." Hoắc Kham dùng hai ngón tay miết lấy cằm cậu, kéo cậu đối mặt với hắn, cúi đầu áp lại gần.
Chương Hướng Duy che miệng: "Em bị cảm, sẽ lây cho anh mất."
Hoắc Kham nhìn cậu chăm chú: "Bỏ tay ra nào."
Chương Hướng Duy nhìn hắn, khóe mắt ửng đỏ vì bị ốm.
Hoắc Kham trầm giọng, nhả chậm từng chữ từng chữ: "Cục cưng à, anh muốn hôn em."
Đôi hàng mi run rẩy, Chương Hướng cúi đầu bỏ tay xuống.
Một chiếc hôn đáp xuống, không mang theo bất kỳ d*c vọng hay sự áp đặt nào, mà vô cùng dịu dàng.
Chương Hướng Duy đợi một lúc, cũng không đợi được cảm giác bị xâm chiếm quen thuộc, cậu rung động, mở mắt nhìn hắn chằm chằm, đôi lông mày của người đàn ông gần trong gang tấc, mắt khép hờ quan sát cậu.
Giống như một tướng lĩnh mạnh mẽ đã giết tới cổng thành, cả người nhuốm máu, chỉ chờ đợi một hiệu lệnh.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Chương Hướng Duy hé môi.
Lệnh đã hạ, tướng lĩnh lập tức mang theo binh khí xông vào thành, khí thế trấn áp tất cả.
Vó ngựa thoải mái tung bay.
.
Rèm cửa sổ sát đất kéo kín, đèn phòng bật sáng, Chương Hướng Duy nằm vùi trong ổ chăn, mắt nhắm nghiền, cả người đỏ ửng, trên người vẫn còn cảm giác tê dại.
Chương Hướng Duy bị ốm, nên thực ra ông chú kia cũng không làm gì cả, chỉ hôn cậu thôi.
Hôn cả người.
Chương Hướng Duy cọ cọ đầu ngón chân trên ga trải trường, cả người cuốn lấy chăn bông, chỉ lộ ra mái tóc đen mềm mại.
"Trốn trong đó thở sao được hả?" Hoắc Kham kéo chăn xuống, nhìn khóe mắt đầu mày của đứa nhỏ vẫn còn đọng lại sự hứng tình, cổ họng hắn giật giật, quá mức dụ người.
"Nói chính sự này."
Chương Hướng Duy nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi.
Hoắc Kham sờ môi cậu, xoa nhẹ: "Chú Văn của em đề nghị đưa em đi khám bác sĩ."
Chương Hướng Duy ngẩn người vài giây, lập tức thay đổi vẻ mặt: "Không muốn.
Không cần đâu ạ."
Hoắc Kham nhìn xuống dưới, giấu đi cảm xúc trong mắt: "Em sợ bị chụp trộm sao? Vậy thì để bác sĩ đến đây."
Chương Hướng Duy lắc đầu, hơi thở có chút dồn dập: Không phải đâu, em không sợ chuyện đó, em thấy không cần thiết, em rất khỏe, em..."
"Vậy thì để bác sĩ khám cho anh, anh không khỏe."
Hoắc Kham cắt ngang lời cậu, lặp lại lần nữa thật chậm: "Duy Duy, anh rất không khỏe."
Chương Hướng Duy trong lòng căng thẳng: "Anh, anh làm sao..."
Hoắc Kham nhìn cậu, ánh mắt sâu xa: "Gặp bác sĩ cùng anh, nhé?"
Chương Hướng Duy đối mặt với hắn, xụ mặt: "Vâng."
Hoắc Kham thỏa mãn nhắm mắt, hắn thực sự không ổn, hình ảnh trong video giám sát khiến hắn gặp ác mộng, tinh thần suy nhược, muốn ốm luôn.
.
Bác sĩ hai giờ chiều đến, lúc Hoắc Kham khám bệnh, Chương Hướng Duy ngồi cạnh xem cùng.
Hà Úy đã chào hỏi bác sĩ trước, bác sĩ biết rõ thân phận của bệnh nhân nên rất khách sáo.
Hoắc Kham phối hợp trong suốt quá trình khám, hắn thầm theo dõi đứa nhỏ đang ôm điện thoại bên cạnh, thấy màn hình vẫn tối đen, biết cậu chỉ dùng điện thoại là lá chắn.
Muốn nghe nhưng lại không biểu hiện ra.
Mãi đến tận khi bác sĩ nói "Không thể trốn tránh, phải đối mặt."
Hoắc Kham mới không nhìn đứa nhỏ nữa.
"Đối mặt?"
Bác sĩ gật đầu: "Nhân lúc cánh cửa kia còn chưa chắc chắn, phải mau chóng rời khỏi."
Hoắc Kham nhìn thấy đứa nhỏ siết chặt điện thoại, vẻ mặt hờ hững nói: "Tìm người giúp đỡ có tác dụng không?"
Bác sĩ suy tư nói: "Điều này còn phụ thuộc vào người mức độ tình thương và năng lực dẫn dắt tâm lý của người đó, có thể nói ra thứ mà cậu muốn nghe hay không."
"Xác suất và rủi ro là hai thái cực, rất dễ dàng bị đảo ngược lại, khiến vấn đề trở nên phức tạp hơn, tốt nhất là vẫn nên tự mình xoa dịu."
Hoắc Kham ra vẻ suy nghĩ, lén nhìn phản ứng của đứa nhỏ, thấy cậu sững sờ, sau đó thả chân trên ghế xuống, ngồi thẳng lại.
Đây là thái độ nghiêm túc, đã nghe lọt.
Hoắc Kham âm thầm thở phào.
Chương Hướng Duy hoàn toàn không biết mình bị theo dõi từ đầu đến cuối, cậu nghe đến đây thì lập tức từ bỏ việc đi tìm lão Vương tâm sự, cũng không muốn lên diễn đàn ẩn danh hỏi nữa.
Sợ mình nói không đúng, càng nói lại càng suy nghĩ nhiều, càng thêm sốt ruột.
.
Trong thư phòng có đốt hương nhàn nhạt, đem lại sự an ủi tinh tế.
Hoắc Kham đang trò chuyện với bác sĩ, nhìn thấy đứa nhỏ nhắm mắt, đầu nghiêng sang một bên thành ghế, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa vạn phần.
"Bé cưng lên giường ngủ đi."
"Bộp."
Cây bút trên tay bác sĩ rớt xuống bàn.
Hoắc Kham lạnh lùng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ: Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Chương Hướng Duy ngồi trên ghế sofa giang rộng hai tay, mơ mơ màng màng gọi: "Bế."
Hoắc Kham đứng dậy vòng qua bàn, bước nhanh đến, cúi người bế cậu vào lòng, gật đầu với bác sĩ: "Lát nữa tôi quay lại."
Bác sĩ không nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ kia nữa, lúc này mới có tâm trạng đánh giá thư phòng xa hoa.
Hà Úy gọi điện tới, hỏi xem có tiến triển thuận lợi không.
Bác sĩ tựa lưng vào ghế, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Minh tinh cũng là người trần mắt thịt thôi."
Hà Úy vừa xong một ca phẫu thuật, thần kinh vẫn đang căng thẳng, ngữ khí không quá tốt: "Tưởng cậu không theo đuổi thần tượng, sao vẫn quan tâm đ ến vậy?"
Bác sĩ hiểu rõ cảnh cáo của hắn, ôn hòa nói: "Tôi có đạo đức nghề nghiệp rèn luyện hàng ngày, yên tâm đi."
Hà Úy cười như không cười: "Tôi có gì mà không yên tâm chứ, ngày mà cậu tiết lộ chuyện này ra ngoài, cũng chính là ngày cuối của cậu."
Bác sĩ: "..."
.
Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, bác sĩ tắt điện thoại, chỉnh trang lại bút