Đêm đó, khi Chương Hướng Duy chơi đùa cùng Hoắc Kham, weibo nổ tung.
Nổ tung là bởi Hách Phong, video Hách Phong ôm một cậu trai dưới chân tòa nhà và hôn trán người đó oanh tạc tất cả các mạng xã hội.
Năm ngoái hắn vì báo đáp ân tình, nhận đóng một bộ phim đồng tính không thù lao, thuộc loại văn nghệ thời kỳ trước, kết phim SE.
Cậu trai kia là người đóng vai người yêu của hắn trong phim.
Hách Phong ra mắt nhiều năm, mặc dù vạn năm luôn là ảnh đế bên lề, nhưng thực lực không ai có thể nghi ngờ, ngoại hình đẹp trai nam tính, tuấn tú chính trực, hắn luôn lăn lộn trong giới điện ảnh, không ai chung đường, tài nguyên không tệ, còn có danh hiệu kẻ điên diễn xuất, khi diễn cực kỳ nhập tâm, diễn xong có thể lập tức thoát vai.
Đây là lần đầu tiên hắn không cắt đứt tình cảm trong phim, khiến nó dẫn tới hiện thực, kết quả! lật thuyền.
Hoắc Kham chơi được một nửa thì nhận được điện thoại của Chu Văn, nghe được tin tức.
Chu Văn bận rộn trước màn hình máy tính, tiếng gõ bàn phím lạch cạch: "Thật phiền phức.
"
Hoắc Kham hơi thở nặng nề một chốc mới bình thường lại, giọng nói khàn khàn, lộ ra dấu vết tình d*c không rõ ràng: "Tôi nhớ là hai người này cùng công ty.
"
"Đúng, vì diễn sinh tình, phía đoàn đội cũng chưa nhập cuộc.
"
Tiếng Chu Văn gõ bàn phím dừng lại, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm: "Chúng ta có thể xem bọn họ xử lý thế nào, từ đó thu thêm kinh nghiệm.
"
Hoắc Kham nghe vậy, không nghĩ ngợi lập tức cười: "Hai việc khác nhau, tôi không phải vì diễn sinh tình, mà là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
"
Dứt lời hắn cúi đầu nhìn, đứa nhỏ trong lòng hắn choáng rồi.
Tắt điện thoại, Hoắc Kham sờ sờ đôi môi hơi sưng của đứa nhỏ: "Hồn bay đâu rồi?"
Chương Hướng Duy vẻ mặt vừa bối rối vừa kinh ngạc: "Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên thật sao? Năm ngoái lúc khởi quay em chào hỏi anh, anh còn chẳng nhìn em.
"
Hoắc Kham ánh mắt thâm sâu: "Không phải.
"
Chương Hướng Duy mơ màng nhìn hắn.
"Lần đầu tiên gặp em, không phải lúc khởi quay.
" Hoắc Kham nhếch đôi môi mỏng.
Chương Hướng Duy muốn hỏi thêm, nhưng mọi âm thanh đều bị cái hôn mãnh liệt ngăn lại, tâm tư cũng bị d*c vọng bao phủ, chìm chìm nổi nổi, chẳng nhớ gì nữa.
Chu Văn lại gọi tới, nói là đã tra được tình huống đại khái.
Video bị quay, bị công khai, cho tới bị lan truyền khắp nơi, đều do một tay cậu trai tên Lương Ngọc kia lên kế hoạch.
"Ha.
"
Hoắc Kham sờ đứa nhỏ nằm ngoài trong lòng mình, ngón tay thon dài quấn lấy lọn tóc ướt nhẹp của cậu: "Hách Phong ngu ngốc tới vậy sao?"
Chu Văn: "Khó lòng đề phòng người bên gối.
"
Hoắc Kham phát hiện đứa nhỏ trong ngực mình ngóc đầu lên, hắn cúi đầu nhìn cậu, người bên gối này có lời muốn nói à?
Chương Hướng Duy bĩu môi nằm lại giường, quay phần gáy về phía hắn.
"À.
" Hoắc Kham x0a nắn gáy đứa nhỏ, xúc cảm trên tay trơn mịn, yêu thích không rời nổi.
Chu Văn miệng bị nhét đầy cơm chó nói: "Tên Lương Ngọc kia chắc tuyến mười mấy, không tổn hại nhiều lắm, huống hồ còn nhỏ sẽ dễ được tha thứ, đứa nhỏ biết khóc sẽ có kẹo ăn, còn Hách Phong thì lỗ to rồi, cậu ta nổi tiếng, ảnh hưởng càng lớn, đồng tính luyến ái phá nát hình tượng, rất nhiều đại ngôn của cậu ta có thể sẽ bị đổi người, còn phải trả phí bồi thường do vi phạm hợp đồng, chẳng mấy chốc sẽ có nhãn hiệu lên tiếng vạch rõ quan hệ với cậu ta.
"
Hoắc Kham nhẹ nhàng đặt tay lên lưng đứa nhỏ.
Chu Văn bên kia điện thoại đang xem xét hướng gió của dư luận: "Muốn nhúng tay vào không?"
Tuy rằng mấy năm nay fan hai nhà xé nhau ác liệt, hai bên đoàn đội cũng không vừa mắt nhau, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, thế nhưng ngoài đời Hách Phong và bọn họ quan hệ không tệ.
Bình thường cũng hay hẹn nhau ăn cơm uống rượu, cũng coi như là bạn cũ quen nhau từ lâu trong giới.
Hoắc Kham trầm ngâm chốc lát: "Để tôi gọi cho cậu ta trước, xem cậu ta có tình toán gì.
"
Chu Văn nói: "Phải nhanh lên, thời gian vàng là ba tiếng.
"
Mà đương sự của trận phong ba bão táp dư luận này – Hách Phong đang ở nhà xem hoạt hình, không ra khỏi cửa, không bước khỏi cổng.
Điện thoại công việc tắt máy, còn số cá nhân thì chưa ai gọi tới, mà người có thể gọi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hoắc Kham chính là một trong số đó.
Hách Phong thấy Hoắc Kham gọi tới thì không bất ngờ, hắn có chút bực bội, bởi vì phim hoạt hình vừa chiếu xong một tập.
Thì lại quảng cáo dài vcc.
Vì vậy giọng điệu Hách Phong không hề tốt: "Sao?"
"! "
Hoắc Kham cười nhạo: "Ba mươi mấy tuổi đầu, lại bị một thằng oắt con mười tám mười chín tuổi cài một vố, có bản lĩnh đấy.
"
Hách Phong lấy phi tiêu, vung tay ném đi, không trúng cái nào, toàn bộ bắn trượt.
"Lão Hoắc, cậu từng bị sao Thủy nghịch hành chưa?"
Hoắc Kham: "Chưa.
"
Hách Phong: "! " Vậy còn gì để nói.
Chỉ chốc lát sau, thầy Hách đã có thể cùng thầy Hoắc cười cợt chuyện của chính mình.
Đãi ngộ đầu tiên, mặc kệ hắn cười nhạo.
Hách Phong trong lúc đóng phim bị Lương Ngọc tán tỉnh sinh ra cảm tình, kéo dài tới tận ngoài đời sau khi đóng máy, nhưng sau đó cả hai bận lịch trình, thời gian ở chung ít dần đi, không có sự chống đỡ từ tình tiết trong kịch bản, tình cảm ràng buộc giữa hai người đương nhiên bắt đầu có rạn nứt.
Đầu tiên, hai người họ phát hiện ra tính cách đối phương ngoài đời khác xa với tính cách của nhân vật, khác biệt, không có điểm chung, sau đó là thiếu sự trao đổi, tiếp nữa làm cảm giác xa lạ, nảy sinh ra mâu thuẫn, dần mất đi kiên nhiên, họ cứ cãi nhau rồi lại làm lành rồi lại cãi nhau, phiền phức! Hàng loạt vấn đề xuất hiện.
Khi cả hai đóng phim thì ở bên nhau, đóng xong thì chia tay, thế nhưng chia tay không vui vẻ, Lương Ngọc dùng video uy hiếp muốn quay lại, mà Hách Phong thì không muốn.
Vì thế cá chết lưới rách.
Mà điều Hách Phong tức nhất, là thời điểm diễn ra sự việc trong video, hắn và tiểu quỷ kia vừa mới đóng máy chưa lâu, mặc dù không tới mức lúc nào cũng phải dính lấy nhau, nhưng cũng không từng làm gì phải xấu hổ, thế nên làm sao biết được cậu ta lại thuê người chụp trời.
Hẳn là đã có ý định từ sớm.
Hoắc Kham nghe xong thì không cười cợt gì.
Hách Phong mở một lon bia, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Chắc chắn cậu đang nghĩ, tôi thê thảm quá mà, vẫn là bạn nhỏ của mình tốt, thầm vui trong lòng chứ gì.
"
Tâm tư của Hoắc Kham bị vạch trần, nhưng cũng chẳng có gì ngại ngùng: "Lên giường chưa?"
"Chưa hề.
" Hách Phong phun ra cả rượu lẫn thuốc lá.
"Nhiều nhất là hôn trán cậu ta, còn chưa hôn cả môi.
"
Hoắc Kham giả bộ khiếp sợ: "Thầy Hách ngây thơ trong sáng vậy sao?"
Hách Phong: "! "
Tán gẫu chuyện đó với tên này, không có từ nào để hình dung tâm tình của hắn nữa.
Nhưng lại không tìm được ai để có thể nói.
Sống đời thất bại quá, Hách Phong tự giễu cười cười.
Hoắc Kham đứng trong phòng bếp của khách sạn nói chuyện điện thoại với Hách Phong, trong nồi nấu sủi cảo, chuẩn bị xong xuôi, hắn tắt bếp đậy vung lại.
"Cần phòng marketing của tôi hỗ trợ không?"
Cuối cùng Hách Phong lại nói không cần, nói hắn tự có đối sách, còn nói rõ ngày tháng sẽ ra nước ngoài, tự thưởng cho mình kì nghỉ dài hạn, tiến hành bổ túc.
Hoắc Kham tựa vào bàn hút thuốc: "Một bó tuổi rồi vẫn còn học?"
Hách Phong nói: "Sống tới già thì học cũng tới già.
"
Hoắc Kham: "! "
Trêu chọc vài câu, Hoắc Kham im lặng một lúc, hắn dụi tàn thuốc vào bồn rửa, mở vòi nước rửa trôi đi: "Nếu cậu đã quyết định xong thì tôi cũng không nói thêm nữa, thuận buồm xuôi gió nhé.
"
"Ok, chúc hay lắm.
"
Hách Phong đột nhiên phun ra một câu như ông bố già căn dặn: "Trẻ nhỏ nhiều đứa không có lương tâm lắm, phải cẩn thận chút, đừng giẫm lên vết xe đổ của tôi.
"
"Cạch.
"
Tắt máy.
Hách Phong ném điện thoại lên ghế sofa phía sau, thay vì nói là đề phòng, chẳng bằng nói là hắn thấy buồn nôn.
Bọn họ tuổi tác không chênh lệch mấy, đều lần đầu tiên yêu đương, đối tượng yêu đương tuổi tác cũng sêm sêm nhau, mà sao con đường đi lại thua kém quá nhiều, vì sao chứ?
Giải thưởng, tình cảm, thua tất cả, dựa vào đâu chứ?
Công sức nhiều năm như vậy, lại bị một thằng oắt con chặn đứng, dựa vào đâu chứ?
Hách Phong đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt u ám không rõ, hai bên thái dương giật mạnh, tay hắn run run siết chặt lon bia, cố gắng đè ép suy nghĩ lung tung trong đầu.
Mẹ, nửa đời trước muốn thứ gì cũng không đạt được, năm ngoái tới năm nay lại còn gặp một bãi cứt chó, cuộc sống càng thêm nhạt nhẽo vô vị, mong rằng ra nước ngoài thay đổi hoàn cảnh có thể thêm chút gia vị.
Ngày thứ hai, Hách Phong cả người mặc đồ đen mở buổi họp báo, không chút hoang mang tỏ rõ thái độ.
Hắn thản nhiên đối mặt với tính hướng của chính mình, hắn không hề cảm thấy một người đồng tính thì phải kém người khác một bậc, hay phải cong đuôi rụt rè không được thấy ánh sáng.
Chỉ là tự kiểm điểm lại bản thân là người của công chúng, không nên không nhìn hoàn cảnh, xin lỗi vì đã tạo ảnh hưởng tới xã hội, cũng cảm ơn người hâm mộ đã bảo vệ, dặn họ nên chú tâm vào cuộc sống của mình, đừng vì hắn mà làm ra những việc trái với đạo đức.
Bên cạnh đó Hách Phong cũng không nói rằng mọi chuyện là do Lương Ngọc sắp đặt.
Không phải là do hắn còn tình cảm, mà là không muốn tự sỉ nhục đoạn tình cảm đó của chính mình.
Tốt xấu gì cũng từng thật lòng đối đãi.
Huống hồ những người xúc động, tức giận đó không ai thực sự quan tâm sự thật là gì, không muốn dính tới xã hội và pháp luật, tất cả đều chỉ gõ phím xem trò vui mà thôi.
Thường thì cư dân mạng không hà khắc với nam diễn viên như nữ diễn viên, bọn họ cũng chả quan tâm tới Lương Ngọc, không biết cậu ta là ai, tất cả chỉ vây quanh Hách Phong.
Bởi vì một năm qua bọn họ đã bị 24CP cho vào hiệu ứng giải mẫn cảm, nên rất khoan dung với Hách Phong.
Một người đàn ông được công nhận là phái diễn xuất thực lực, galant, cường tráng, quyến rũ, sống tốt tính, không bắt cá nhiều tay, càng không phải là ngoại tình sau khi kết hôn, chẳng qua hắn chỉ vì quá tập trung vào vai diễn, nên không thoát vai được, nên yêu đương đồng tính một lượt, rồi chia tay.
Không dính tới m@ túy, chơi gái, thì đều không là gì cả.
Những thủy quân kêu gào hắn cút khỏi giới giải trí đều bị người qua đường đuổi theo chửi mắng thảm khốc.
Còn có vài người thuận thế kéo Hoắc Kham xuống nước, nói hắn là bạn tốt của Hách Phong, thoạt nhìn thì là thẳng nam sắt thép, cuối cùng lại là gay.
Mà Hoắc Kham vẫn luôn mặc kệ 24CP, còn nhiều lần mơ mơ hồ hồ phát kẹo, chứng minh điều gì? Chứng minh hắn chắc chắn là gay.
Hai người này quen biết nhiều năm, đều là cá mè một lứa.
Thế nhưng những lời này đều là nói không có bằng chứng.
Hách Phong mới yêu đương vài tháng đã bị chụp được, sao có thể không chụp được Hoắc Kham? Hắn show ân ái đến cỡ vậy rồi, mà sao đám cẩu tử không hăng hái vậy? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Đây cũng là điều Chương Hướng Duy thắc mắc, buổi trưa cậu không ăn cơm ở đoàn phim, mà nhanh chóng quay về nơi ở.
Chương Hướng Duy không ở cùng khách sạn với đoàn làm phim, mà đặc biệt chọn một nơi tương đối bình dân, tình nguyện dậy sớm về muộn, mất thời gian di chuyển.
Để thuận tiện cho Hoắc ảnh đế đưa đón bạn trai.
Chương Hướng Duy vừa bước vào cửa đã hỏi: "Sao chúng ta chưa từng bị chụp lại nhỉ?"
Hoắc ảnh đế đeo tạp dề màu xám hình con gấu koala, trông rất ra dáng ông bố bỉm sữa, hắn đóng cửa lại, ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của cậu: "Đi rửa tay ăn cơm.
"
Chương Hướng Duy giống như cún con chạy theo sau hắn đi vào nhà bếp: "Anh còn chưa trả lời em mà?"
"Ăn cơm đã.
" Hoắc Kham chỉ chỉ bồn nước, "Rửa tay.
"
"Ò.
" Bé ngoan Chương Hướng Duy vâng lời.
Bộ cuối cùng Hoắc Kham nhận là từ cuối năm trước, tháng ba năm nay đóng máy, sau đó đi chơi một hai tháng, quay về chạy bù lịch trình cho tới bây giờ, cứ thế trôi qua nửa năm.
Nửa cuối năm nay Hoắc Kham cũng sẽ không nhận phim, hắn muốn bắt tay vào chỉ đạo tác phẩm đầu tiên, trước đó hắn sẽ vừa làm việc, vừa phục vụ vợ nhỏ của mình.
Hôm nay hắn không có lịch trình, nên chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Chương Hướng Duy đứng bên cạnh nuốt nước miếng, gắng gượng chống lại sự quyến rũ trước mặt: "Em phải kiểm soát lượng ăn.
"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm đồ ăn, không hề động đậy con ngươi.
Hoắc Kham mặt không cảm xúc kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa gõ gõ lên một bàn đồ ăn: "Ớt xanh xào tiêu, anh mới học đấy.
"
Chương Hướng Duy nhìn theo.
Hoắc Kham lại gõ vào một món, hờ hững nói: "Sườn xào chua ngọt, anh thử rồi, lần này ngon hơn lần trước.
"
Chương Hướng Duy hít thở nặng nề.
Quá đáng, thật sự quá đáng, màu sắc này quả là dụ dỗ người ta phạm tội!
Hoắc Kham liếc mắt nhìn đứa nhỏ sắp thèm nhỏ dãi, nhìn một vòng đồ ăn trước mặt: "Măng tre xào đậu hà lan, mẹ chúng ta dạy, mẹ nói em thích ăn.
"
Chương Hướng Duy gật đầu như gà mổ thóc theo bản năng, thích chứ, thích lắm lun.
Hoắc Kham chỉ tới món ăn nào, Chương Hướng Duy liền nhìn theo tới món ăn đó, giống như một chú mèo nhỏ thèm ăn bị chủ nhân trêu đùa, đôi mắt đen láy, vừa đen vừa sáng.
Cả một bàn đồ ăn được Hoắc Kham lần lượt gọi tên, Chương Hướng Duy cũng không làm giá nữa, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Giảm cân gì chứ, mai tính đi.
Dù sao mỡ cũng không thể nào phình ra nhanh thế được, ngại gì một hai bữa cơm.
Chương Hướng Duy ăn uống no say ngồi ì trên ghế, tự nhủ: "Thật sự không hiểu nổi, tại sa một thời gian dài như vậy mà không bị chụp được nhỉ, anh còn hay lẳng lơ như vậy! "
Trước mặt xuất hiện bóng người, Chương Hướng Duy ngậm miệng lại, ngẩng đầu lên, nở một nụ