Thi Niệm Diêu lập tức chớp mắt, sau đó ho khan một tiếng: " Em, em dự định trở về tiếp tục làm diễn viên quần chúng! Đoàn làm phim các anh... Còn thiếu người không?"
Nói xong, liền trông mong nhìn Mạc Tây Thừa.
Nếu như anh giữ cô lại, như vậy thì nói rõ, còn thích cô.
Nếu như không giữ cô lại, vậy đã nói rõ, anh không thích cô.
Nghĩ như vậy, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Không thiếu diễn viên quần chúng."
Thi Niệm Diêu thõng bả vai xuống, vẻ mặt trắng bệch
Vừa rồi Mạc Tây Thừa thừa nhận mình là bạn gái của anh, cô còn tưởng rằng, Mạc Tây Thừa tiếp nhận cô.
Thì ra, đều là cô tự mình đa tình!
Nhưng như thế này, vì sao ôm cô!
A a!
Bộ dạng Thi Niệm Diêu như đưa đám, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, để Mạc Tây Thừa không nhịn được cười.
Sau đó, anh bỗng nhiên đưa tay ra, coa đầu cô: "Nhưng trợ lý của tôi, vừa vặn xin phép về nhà, cho nên tạm thời tôi thiếu một trợ lý, không biết Thi tiểu thư có cảm thấy hứng thú không?"
Thi Niệm Diêu: "... Hả?"
Vui sướng bất thình lình, để cho cô cảm thấy, chính mình quả thực là nghe nhầm rồi!
Bộ dạng đáng yêu kia, khiến Mạc Tây Thừa không nhịn cười được.
Anh cười một tiếng, nhất thời giống như nụ hoa nở rộ, khiến Thi Niệm Diêu nhìn ngây người.
Sau cùng, cuối cùng cô kịp phản ứng, lập tức nhảy dựng lên: " Ý của anh là, em có thể ở lại, đúng không?"
Mạc Tây Thừa nhìn dáng vẻ cô ngây ngốc, khẽ gật đầu.
"A a a, em quá hưng phấn!" Thi Niệm Diêu nhảy hai vòng tại chỗ.
Lúc này hai người mới đột nhiên chú ý tới, cách đó không xa có một chiếc xe con, bên cạnh xe con, đứng một đôi nam nữ, đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Mạc Tây Thừa:...
Sao anh quên mất, Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến đến đây.
Thế là, anh liền nhìn về phía Thi Niệm Diêu: " Thẩm ảnh đế tới, anh muốn mời cậu ấy ăn cơm, đi cùng chứ?"
Đi cùng sao?
Thi Niệm Diêu không nói hai lời, liền gật đầu.
Lần trước là nhờ Kiều Luyến được ăn cùng anh một bữa cơm, lần
này, nam thần chủ động hẹn cô!
Cô cười ngây ngô, đi theo Mạc Tây Thừa tới trước mặt Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên.
Mạc Tây Thừa liền khẽ gật đầu với họ: " Vẫn là đi ăn lẩu sao?"
Thẩm Lương Xuyên biểu thị: "Tùy."
Mạc Tây Thừa liền cầm điện thoại di động lên, xin nghỉ với đoàn làm phim, vẫn không có tháo trang sức, đi theo đám bọn họ.
Đi đến nửa đường, Thi Niệm Diêu nhìn về phía Kiều Luyến: " Chủ biên Luyến, tại sao chị lại ở chỗ này? A, rất lâu không gặp chị rồi!"
Kiều Luyến:...!!
Cho nên, vừa rồi trong mắt Thi Niệm Diêu, chính mình và Thẩm Lương Xuyên, đều là không khí sao?
Cô nhất thời kéo ra khóe miệng, cảm thấy con gái yêu đương thật sự là đáng sợ!
Thi Niệm Diêu chạy thẳng tới, ôm cô một cái, sau đó liền tiếp tục về lại bên cạnh Mạc Tây Thừa, vừa đi, vừa nghiêng đầu nhìn anh, bộ dạng hoa si, quả thực là... Vô cùng thê thảm.
Kiều Luyến đều không đành lòng nhìn.
Mấy người đến quán lẩu.
Lúc đang mang thức ăn lên, Mạc Tây Thừa nhận được một cuộc điện thoại, thần sắc của anh rất lạnh: "Vâng, ở quan lẩu đối diện. Bây giờ mẹ tới sao? Vâng."
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Thi Niệm Diêu: " Mẹ anh tới."
Thi Niệm Diêu:... Là phải gặp mẹ chồng sao? Thật khẩn trương!
Thế nhưng!
Sau năm phút, một người phụ nữ chạy tới.
Cửa phòng bị đẩy ra, mọi người còn không thấy rõ ràng tướng mạo, liền nghe tiếng tát một tiếng!