Kiều Y Y nghe nói như thế, nắm chặt tay.
Một lúc sau, cô ta mới mở miệng: "Được."
Tiếng đối diện lập tức biến mất.
Sau cùng, tiếng Lục Nam Trạch trở nên rất lạnh: "Đây là cô tự chọn."
Kiều Y Y gật đầu, "Ừm."
Cúp điện thoại.
Lúc này cô ta mới quay đầu nhìn về phía đoàn làm phim.
Cửa phòng hóa trang, không có đóng.
Kiều Luyến trang điểm hoàn tất, cả người vô cùng xinh đẹp, tịnh lệ giống như là thái dương.
Kiều Y Y nhìn cô, siết chặt tay.
Từ nhỏ chính là như vậy, cô giống như là sao chạy quanh trăng, mà chính mình, vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở trong góc nhỏ, bị hào quang che lấp, thành một ngôi sao trong suốt.
Cuộc sống như vậy, đã đủ!
Kiều Y Y siết chặt tay, híp mắt lại.
Cùng lớn lên với Kiều Luyến, cô ta hiểu rõ Kiều Luyến hơn anh hai.
Trong tình cảm của cô, không cho phép có bất kỳ tạp chất, mà chính mình, chính là tạp chất trong thế giới của anh hai và cô.
Chỉ cần cô ta có con... Như vậy Kiều Luyến sẽ không có khả năng ở cùng với anh hai.
Anh hai có thể đợi cô ta tám năm, có thể đợi thêm mấy lần tám năm.
Đến lúc đó, con của cô ta, là con nối dõi duy nhất!
Xem như không có danh phận, thì như thế nào?
Kiều Y Y nghĩ tới đây, hít vào một hơi thật sâu, cho nên chuyện này, nhất định cô ta phải làm như tám năm trước, làm tốt để anh hai hài lòng.
Tám năm trước...
Cô ta có thể tìm người hủy tay của cô.
Tám năm sau.
Cô ta có thể tìm người, hủy con của cô.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Kiều Y Y trở nên hung ác.
Cô ta đi về phía trước, ánh mắt rơi vào những đạo cụ bên trên.
Đợi lát nữa, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên quay, là cảnh gặp nhau trên cầu.
Trên cầu...
Tròng mắt Kiều Y Y co rụt lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Trời lạnh như vậy, nếu như Kiều Luyến rơi xuống nước, như vậy cho dù không thể đoạt mất con, cũng có thể rơi nửa cái mạng!
Nghĩ tới đây, Kiều Y Y gợi lên khóe môi, nở nụ cười gằn.
-
Một bên khác tại Hoành Điếm, trong đoàn làm
phim ( kiêu hùng).
Mạc Tây Thừa đang quay, Thi Niệm Diêu đứng ở bên cạnh, hai cánh tay chống cằm, hoa si nhìn anh.
A a a a.
Nam thần của cô đẹp trai quá làm sao đây!
Nhất là mặc cổ trang, một bộ quý công tử, quả thực là quá mê người rồi!
So với Mạc Chấp, rõ ràng nam thần của cô, khí chất tốt hơn.
Mạc Chấp kia, thật sự không biết là may mắn gì, lại là con trai của Mạc phu nhân, mà nam thần của cô, cũng không biết, làm sao lại xui xẻo như vậy, lại là con trai của tiểu tam.
Nghĩ đến Diêu Lỵ Lỵ hôm qua, Thi Niệm Diêu liền không nhịn được thở dài.
Nếu như thật sự ở cùng nam thần, kết hôn, vậy cô thực sự chẳng muốn mỗi ngày đối mặt với mẹ chồng kia?
Nghĩ tới đây, Thi Niệm Diêu liền thở dài.
Cô thấy đáng tiếc cho nam thần.
Đang suy tư, Mạc Tây Thừa quay xong đi tới.
Tư thế anh đi tới, đều đẹp trai như vậy!
Khiến Thi Niệm Diêu nhìn mà cả người đều mê luyến!
Nhưng vào lúc này, trên gáy bị người vỗ một cái, cô sững sờ, lúc này mới phát hiện nam thần đã đứng ở trước mặt của cô: "Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau mang nước lại!"
Thi Niệm Diêu nhất thời nhảy dựng lên, đúng vậy, hiện tại cô là trợ lý của nam thần mà! Tại sao có thể lười như thế!
Nghĩ tới đây, quay người lại, liền nhìn thấy Diêu Lỵ Lỵ, mang theo một cô gái, đi về phía bọn họ.