Ngày ấy, Cô nhìn chằm chằm số điện thoại di động này, phát ngốc thật lâu.
Trong lòng thấp thỏm, lại chờ đợi và khẩn trương.
Cô yên ghi nhớ số điện thoại di động này cho kỹ, sau đó hốt hoảng thoát khỏi trò chơi.
Cả ngày, cô đều có chút không quan tâm.
Khi đi học, sẽ không hiểu sao bật cười.
Lúc làm bài tập lúc, trước mặt sẽ xuất hiện nhân vật của anh trong game, gương mặt lạnh lùng.
Lúc ăn cơm, sẽ không nhịn được suy nghĩ, coi như chơi game, coi như anh lợi hại hơn nữa, hẳn là cũng phải ăn cơm, là người bình thường? Chỉ là
không biết buổi trưa hôm nay Tử Xuyên ăn cái gì? Anh thích ăn cái gì
nhất?
Mãi cho đến tám giờ tối, côi ngồi trong nhà làm bài tập.
Ánh mắt một mực nhìn vào điện thoại di động của mình.
Thế nhưng đề mục tối hôm nay, hình như cũng có chút đơn giản, cô lại không có gặp được một đề khó.
Rầu rĩ, bỗng nhiên sau lày lật qua đáp án, nhìn xem, quả nhiên không sai,
thế là hưng phấn cầm điện thoại di động lên, ấn xuống con số kia xuống.
Sau đó, cô cắn môi, tâm thiếu nữ như nảy mầm.
Điện thoại vang lên, đối diện là tiếng tút tút đơn điệu, hiển nhiên không có lắp đặt tiếng chuông.
Kiều Luyến nhếch miệng, cái Tử Xuyên này quả nhiên ở trong hiện thực như trong trò chơi, là người khô khan.
Ý nghĩ này vừa ra, điện thoại được nghe, chợt vang lên tiếng của anh: "Alo, xin chào."
Mở đầu lễ độ, mang theo sự quý khí, để cho cô quên cả nói chuyện.
Tử Xuyên trong trò chơi, lúc mở giọng nói bình thường mang theo sự không
kiên nhẫn, ra lệnh đều có thể bớt thì bớt, cho nên cô vẫn cảm thấy, anh
là một người thô bỉ, thế nhưng trong hiện thực, một câu lễ độ như vậy,
lại làm cho cô khẩn trương không dám mở miệng.
Cô không mở miệng, đối diện yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Tiểu Kiều?"
Cô khẩn trương bất an "Ừ" một tiếng.
"Thì ra em còn không có ngốc
như vậy." Giọng nói trêu chọc và không nhịn được, để Kiều Luyến cảm giác được quen thuộc.
Cô nhếch miệng: " Em không ngốc! Em thông minh lanh lợi như vậy, làm sao lại ngốc!"
"Đã ngốc thì vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình ngốc."
"Anh...!"
"Được rồi, giải đề sao rồi?"
Cô trực tiếp bị nói sang chuyện khác, cúi đầu nhìn sách giáo khoa của mình, lại hỏi vấn đề nghi hoặc: "Làm sao anh biết là em?"
"Xì ~ em cho rằng anh là em sao?"
Kiều Luyến ngẩn người, mới hiểu được lời này có ý nói, cô đã ngu ngốc.
"Anh...!"
"Đề mục đâu?"
Cô lại bị dời đi đề tài.
Từ đó về sau, mỗi ngày bọn họ gần như đều gọi điện thoại một lần.
Mỗi một lần ước chừng đều mất nửa giờ, cô sẽ đưa đề mục cả ngày cho anh.
Lần thi tháng tiếp theo, cô tiến bộ 15 bậc, mẹ vui vẻ nên cũng không nói gì.
Thế nhưng... Sau cùng, cô vẫn thoát khỏi trò chơi.
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến hít một hơi thật sâu, cúi đầu, nhìn điện thoại di động.
Cô không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là lúc kịp phản ứng, liền phát hiện, cô lặp lại chuyện thường làm mấy năm trước.
Cô đã gọi tới só kia, thế nhưng đối diện vang lên: "Số điện thoại bạn gọi không thể kết nối, mời gọi lại sau..."
Cô cười khổ một tiếng, cúp điện thoại.
Lại là như thế.
Từ sự kiện kia về sau, cuối cùng cô không liên lạc được với Tử Xuyên nữa.