Một câu tra hỏi đột nhiên xuất hiện, để bước chân Thẩm Lương Xuyên dừng lại, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía cô.
Kiều Luyến bị nhìn có chút chột dạ, cúi đầu.
Cô thật sự là váng đầu, sao có thể hỏi ra loại vấn đề này?
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn mặt không thay đổi nhìn
mình chằm chằm như cũ, dáng vẻ đó, giống như khổ não trả lời thế nào?
Cô vội vàng dời đề tài: " Thẩm, Thẩm tiên sinh... Anh ăn cơm chưa?"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm Kiều Luyến chốc lát: "Chưa."
Kiều Luyến chỉ nồi: " Vậy... anh muốn ăn mì không? Giúp việc trong nhà đều
qua nhà 18 rồi, bọn họ phải tới bảy giờ mới có thể đưa cơm tới, cái
kia..."
"Được."
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Lương Xuyên đã trả lời.
Kiều Luyến sững sờ, câu nói này của cô kỳ thật chỉ là một câu khách sáo.
Cô còn chưa quên, một tô mì lần trước làm cho đối phương không vui.
Cô nấu khó ăn, cũng không cần thiết cho sắc mặt đó?
Kiều Luyến cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi nấu khả năng không tốt lắm..."
"Ăn ngon..."
Tâm Kiều Luyến nhấc lên, một sự mừng rỡ chiếm cứ trong lòng.
Thẩm Lương Xuyên khen mì cô ăn ngon sao?
Ý nghĩ này mới ra, liền nghe thấy lời kế tiếp "... Mới là lạ."
Kiều Luyến:...
Thẩm Lương Xuyên tiến lên: "Cô trực tiếp cho thịt băm và rau vào mì cùng
lúc, mùi thịt tanh không thôi, rau cũng dễ dàng bị nát."
Nhìn đối phương bắt bẻ chính mình như thế, trong lòng Kiều Luyến lập tức không phục.
Dám nói cô nấu không thể ăn?
Nhớ năm đó, lần đâu cô xuống bếp, nấu cho ba ba khen không dứt miệng, ăn
sạch toàn bộ, còn sờ đầu cô nói: "Tiểu Kiều nhà ta lớn rồi! Đã nấu cơm
cho ba ba, thật sự là vui mừng!"
Về sau, ba ba qua đời, Tiểu Dịch cũng tán dương cô nấu mì ăn ngon.
Hai người bọn họ sinh hoạt một thời gian cùng với nhau, bữa ăn khuya đều là mì thịt rau, ăn ròng rã ba năm!
Cô không phục nhếch miệng, không nhịn được cúi đầu, thấp giọng nỉ non: "Vậy anh nấu đi!"
Cô hồn nhiên không có
phát hiện, ở trước mặt Thẩm Lương Xuyên, cô đã để ý
cẩn thận giống như trước đó, nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.
Thẩm Lương Xuyên lại phát hiện chuyện này, cô gái trước mặt đè nén bản tính, thế nhưng tính cách đã giống vào tám năm trước, càng ngày càng tương
tự.
Tâm tình của anh lập tức tốt lên, khẽ gật đầu: "Được."
Kiều Luyến:...
Thẩm Lương Xuyên kéo tay áo sơ mi lên, đi vào nhà bếp, đem rau và thịt băm
rơi trên đất ném vào sọt rác, tiếp đó cầm lấy một miếng thịt, sau khi
cắt gọn bỏ vào trong bát nhỏ ướp gia vị, bật lửa, xào thịt, động tác
thành thạo, nhìn qua còn rất mỹ cảm.
Kiều Luyến đứng ở bên cạnh,
chờ mì nấu xong, anh mới cho rau và thọt băm vào trong nồi, quấy một
chút, hai bát mì nóng hôi hổ, đã ra nồi rồi.
Quả thực... Sắc hương vị đều đủ!
Kiều Luyến cầm lấy đũa ăn một miếng, đôi mắt sáng lên: "Ăn thật ngon!"
Theo cái so sánh với thứ mà cô và Tiểu Dịch ăn ba năm, đơn giản là đồ ăn của heo!
Nhìn chằm chằm bộ dạng cô ăn, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên càng thêm nhu hòa.
Cô vẫn đơn giản như vậy, một tô mì, liền dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng người có tâm tư đơn thuần thế, làm sao lại làm ra chuyện kia... Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh tuyệt đối sẽ không tin.
Nghĩ tới đây, thần sắc của anh lại lạnh xuống, bỗng nhiên không có khẩu vị.