Một câu rơi xuống, nhất thời trong phòng yên tĩnh quỷ dị.
Cao Hữu Minh trực tiếp bưng kín mặt mình, chưa thấy qua ai tự luyến như thế!
Tống Thành cũng kéo ra khóe miệng, không phải là một cái ký giả sao? Làm sao lại được Vong Xuyên sùng bái như thế?
Thẩm Lương Xuyên cũng không nhịn được hơi nhếch khóe miệng, không nói chuyện, trong cặp mắt kia lóe ra vụn ánh sáng nhỏ.
Kiều Luyến giống như căn bản cũng không có phát giác được bộ dạng mấy người, tiếp tục mở miệng: "Chúng tôi lăn lộn trong làng giải trí, đương nhiên
sẽ càng quan tâm với mấy ký giả nổi danh. Cái cô Kiều Luyến này, tôi
thực sự rất chú ý!"
Thẩm Lương Xuyên vẫn cảm thấy ký giả đi đào
đời tư người khác không tốt, nhân cơ hội này, đương nhiên phải thay nói
lên vài câu hữu ích cho mình.
Cô duỗi ngón tay nhỏ ra: "Kiều
Luyến này, vào làm ký giả được hơn nửa năm, đã đào mấy tin tức lớn rồi.
Thứ nhất, năm đó có hai ngôi sao vì cạnh tranh nữ số một, một người dùng quy tắc ngầm, đè một người khác xuống, về sau cô ấy báo cáo ra. Thứ
hai... Thứ năm, đoạn thời gian trước, chuyện Diêu Man Văn và Vương Văn
Hào không phải cũng là cô ấy báo cáo sao? Cho nên nói, ký giả cũng phân
tốt xấu, giống như Kiều Luyến, cũng là ký giả tốt! Tuyệt đối là nữ đại
hiệp tân thời đại! Trừng phạt kẻ ác, tất cả yêu ma, đều trốn không thoát pháp nhãn của cô ấy..."
Còn muốn nói gì, Cao Hữu Minh đã ho khan một tiếng, cắt ngang cô.
Kiều Luyến quay đầu: "Hôm nay họng anh không thoải mái sao?"
Cao Hữu Minh:...
Tống Thành: "Làm sao cô biết người phóng viên này tên Kiều Luyến, tôi nhớ
được, bút danh của cô ấy là tiểu Kiều, cô xem như biết cô ấy, cũng chỉ
biết bút danh của cô ấy mới đúng."
Kiều Luyến:... Tống Thành này, vậy mà thiết trí bẫy lời cho cô.
Nhưng... Đánh chết cũng không thừa nhận, chính mình là Vong Xuyên.
Kiều Luyến nói dối không chớp mắt lần nữa: "Bởi vì tôi đã là bạn tri kỷ của
cô ấy đã lâu, cô ấy cũng là thần tượng của tôi, cho nên đương nhiên tôi
biết!"
Cô ôm ngực: "Cô gái tốt như vậy, nếu như kết hôn, nhất
định chồng của cô ấy phải biết quý trọng cô
ấy mới đúng. Cô ấy có rất
nhiều khuyết điểm nhỏ, thế nhưng làm người thiện lương hào phóng..."
"Khụ khụ!" Cao Hữu Minh thật sự là nhìn không được, trực tiếp tiến lên một bước: "Hai vị đi thong thả."
Lúc này Tống Thành mới nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, vẻ mặt Thẩm Lương
Xuyên thản nhiên, lộ ra một chút vui sướng, anh khẽ gật đầu, dẫn đầu đi
ra ngoài.
Tống Thành đi theo Thẩm Lương Xuyên xuống lầu, xuống
dưới lầu, lúc này mới lên tiếng: "Tôi cảm thấy cô Vong Xuyên này, có
chút tương tự Kiều tiểu thư, thế nhưng nhìn cô ta làm việc, nào có chút
giống Kiều tiểu thư? Kiều tiểu thư điềm tĩnh như vậy, cô ta cũng quá sôi nổi rồi!"
Thẩm Lương Xuyên:... Con mắt nào của cậu nhìn thấy Kiều Luyến điềm tĩnh hả?
Hai người đi đến cửa tiểu khu, mỗi lên xe của mình.
Một lát sau, Tống Thành phát hiện Thẩm Lương Xuyên còn không khởi động xe,
đi tới, gõ lên cửa sổ xe của anh: "Anh Thẩm, sao thế?"
Thẩm Lương Xuyên: "Không sao."
"Vậy sao anh không đi?"
"Cậu đi trước đi."
Tống Thành:..."Anh còn có chuyện sao?"
"Ừm."
Tống Thành:... Cho nên, vừa rồi anh nói nhiều một câu, sẽ chết sao?
Anh ta thở dài một hơi, khẽ gật đầu: "Vậy tôi ở lại với anh."
Dù sao cũng là đại minh tinh, bị người thấy được không tốt.
Anh ta tựa bên cạnh xe, đốt một điếu thuốc, hút một hơi, sau đó thuận miệng hỏi thăm một câu: "Anh Thẩm, anh chờ ai đấy?"
"Chờ người cần chờ."
Tống Thành:... Phải! Coi như anh ta không hỏi!