Thẩm Lương Xuyên che rất kín đáo, người bên ngoài ai cũng không nhìn ra bộ dạng anh thế nào.
Nhưng một thân khí chất này, người qua đường nào đi qua mà không quay đầu nhìn một chút?
Đối diện là hội trường tiệc sinh nhật của Mạc Tây Thừa, người bên này, là minh tinh nào?
Tất cả mọi người đang suy đoán, Kiều Luyến cũng mở to hai mắt nhìn.
Cô phản ứng đầu tiên, là nhìn xung quanh trước, tiếp đó kéo Thẩm Lương Xuyên, khẩn trương nhìn xung quanh một chút, phát hiện xe của anh dừng ở phía trước, cũng không cần anh phân phó, trực tiếp chạy tới, xông vào trong xe.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, vẫn chưa thỏa mãn vỗ vỗ ngực mình, vội vàng hỏi thăm: "Sao anh lại tới đây?"
Sao anh lại tới đây sao?
Sao anh không thể tới!
Cái ngữ khí này!
Thẩm Lương Xuyên không trả lời vấn đề này, tháo kính râm và khẩu trang xuống, tiện tay cởi áo khoác của mình, khoác lên trên người cô.
Áo khoác ấm áp, mang theo hơi thở của anh, ấm áp để cho người ta đều cảm thấy lỗ chân lông dãn ra.
Kiều Luyến ám áp, trong lòng càng tuôn ra dòng nước ấm.
Bất luận anh đối với cô có tốt hay không, loại chuyện này, vẫn là vô cùng thân sĩ.
Thế nhưng. . .
Anh vẫn mang gương mặt lạnh lùng, giống như người nào thiếu anh tiền vậy.
À, đúng vậy, cô thực sự thiếu anh hai trăm vạn.
Thế là, Kiều Luyến nói lời cảm ơn với anh : "Cám ơn anh."
Cô sẽ không khách khí.
Ai biết đột nhiên hôm nay lại hạ nhiệt độ nghiêm trọng như vậy! Còn mưa nhỏ cả ngày.
Đợi lát nữa còn phải ở bên ngoài chịu mấy giờ nữa.
Thế nhưng, cô nói cám ơn, sao anh lại vẫn không chút biểu cảm.
Kiều Luyến lúng túng kéo ra khóe miệng, quay đầu, chuẩn bị mở cửa xe xuống xe.
Nhưng vừa định xuống xe, liền phát hiện xe chạy.
Kiều Luyến lập tức gấp gáp: " A! Tôi còn chưa có xuống xe!"
Nhưng mà!
Tài xế không có bất kỳ ý dừng lại gì, Kiều Luyến vội vàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Gia hỏa này. . . Là biết mình đến đào tin tức, cho nên chuyên chạy tới ngăn cản cô sao?
Thế nhưng, không phải đã nói, không can thiệp công việc của cô sao? !
Kiều Luyến vội vàng quay đầu nhìn về phía anh : " Thẩm tiên sinh,
tôi còn phải làm việc, anh. . ."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy xe quay đầu ở phía trước, tiếp đó trở về, trực tiếp lái vào bãi đậu xe dưới đất của khách sạn!
Kiều Luyến: . . . ! !
Kiều Luyến không thể tưởng tượng nổi nhìn, Thẩm Lương Xuyên đây mang cô tới khách sạn sao?
Vì sao?
Anh không biết cô đến đào tin tức sao?
Tiếp theo, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đêm nay, tôi thiếu bạn gái."
Kiều Luyến: . . .
Lái xe Tống Thành: . . .
Ôi cái anh Thẩm này! Có biết theo đuổi con gái hay không ? Rõ ràng là lo lắng cô ở bên ngoài bị lạnh, còn không tìm được tin mới, cho nên lúc này mới chạy tới!
Tống Thành ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở anh cái gì, liền nghe thấy Kiều Luyến mở miệng : "Thế nhưng, hôm nay tôi mặc thành như vậy, có thể sao?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, gật đầu : "Không phải trường hợp chính thức gì, chỉ là gặp mấy người bạn."
Gặp mấy người bạn, tại sao phải mang bạn gái?
Kiều Luyến há mồm muốn hỏi, thế nhưng lời nói đến bên miệng, nhìn bộ dạng Thẩm Lương Xuyên, lại nuốt trở về.
Trong lòng, lập tức ngọt ngào.
Cô không phải ngốc, ý tốt của Thẩm Lương Xuyên, cô cảm nhận được.
Vẫn cho là Thẩm Lương Xuyên luôn luôn lạnh băng đối với mình, thật không nghĩ đến, anh vậy mà cũng sẽ quan tâm người!
Xe dừng ở bãi đậu xe dưới đất, cô xuống xe, đi theo Thẩm Lương Xuyên lên lầu.
Sau đó, cô liền phát hiện, chỗ Thẩm Lương Xuyên muốn đi, lại chính là sinh nhật Mạc Tây Thừa!