Chó săn và minh tinh, đơn giản giống như là kẻ địch!
Câu nói này của Thẩm Lương Xuyên vừa ra, tất cả mọi người ở đây, lại không có người cảm thấy không thích hợp.
Ngược lại còn có người gật đầu : "Không có vấn đề, nếu tôi có tin mới gì, nhất định để cho chị dâu biết trước!"
Kiều Luyến: . . .
Cô cảm thấy hôm nay cô đi nhầm chỗ, hoặc là hôm nay đã vượt qua ngoài không gian rồi.
Cô kéo khóe miệng ra, gạt ra một nụ cười lúng túng, sau đó mới quay đầu, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Phạm Kiệt đã tiến lên trước: " Chị dâu, vừa vặn tôi có một scandal, chị có muốn hay không? Cam đoan sẽ nổ thành danh!"
Kiều Luyến: . . .
Làm ký giả nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên đụng phải minh tinh dễ nói chuyện như thế.
Đang ngẩn người, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Cô nghe, đối diện vang lên tiếng Tô Mỹ Mỹ: "Ôi, Kiều Luyến, có phải cô còn ở bên ngoài khách sạn trông coi hay không, hôm nay có mưa nhỏ. . . Thật đúng là lạnh! Chậc chậc, vất vả cho cô rồi, cũng không biết đào được tin tức lớn gì không? Chắc là bóng dáng minh tinh cũng không thấy, ha ha. . ."
Kiều Luyến nhếch khóe miệng : "Không cần cô quan tâm!"
Tô Mỹ Mỹ lạnh hừ một tiếng : "Sinh nhật Mạc Tây Thừa, có thể có mấy người đi? Anh ta không nóng không lạnh nhiều năm như vậy, ai biết anh ta là ai! Kiều Luyến, nói cho cô biết, hôm nay đây chỉ là một mở đầu! Thức thời thì ngoan ngoãn rời chức, bằng không, về sau còn có bị đắc tội!"
Kiều Luyến: . . .
Tùy tiện xách một người ở chỗ này, đều có thể trở thành sức nóng!
"Chị dâu, chị gọi điện thoại với ai đấy? Thần bí như vậy!"
Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một cái đầu, Phạm Kiệt chớp đôi mắt to thuần chất, nhìn cô chằm chằm.
Kiều Luyến: . . . ! !
Tô Mỹ Mỹ ở bên kia điện thoại trầm mặc một chút, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi là ai đang nói chuyện? Phạm Kiệt sao?"
Tay Kiều Luyến run một cái, điện thoại di động đã bị Phạm Kiệt đoạt lại, anh ta trực tiếp nói vào điện thoại, không
khách khí mở miệng: "Cô là ai? !"
Kiều Luyến: . . . ! !
Tô Mỹ Mỹ ở bên kia, thật sự bị dọa sợ, trực tiếp im lặng!
Phạm Kiệt cười ha ha, còn muốn nói điều gì, Kiều Luyến nhanh chóng cướp điện thoại về, cô mặt không thay đổi nói một câu vào điện thoại: "Cô nghe lầm."
Sau đó, nhanh chóng cúp điện thoại di động.
Lại ngẩng đầu, thấy Phạm Kiệt nhẹ nhàng thở ra, đang báo cáo cho Thẩm Lương Xuyên: "Anh Thẩm, là nữ, chị dâu không có gọi điện thoại cho người đàn ông khác."
Kiều Luyến: . . .
Phạm Kiệt báo cáo xong, lại tiến đến trước mặt Kiều Luyến: " chị dâu, tôi thấy bạn cô rất thích tôi, có cần tôi ký tên cho không, để cô đưa cho người ta!"
Kiều Luyến: ". . . Không cần."
Cô cũng không biết đối mặt với Tô Mỹ Mỹ làm sao !
Kéo khóe miệng ra, cô đi đến bên người Thẩm Lương Xuyên, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên đang tạm biệt với Mạc Tây Thừa: "Chúng tôi đi trước."
Mạc Tây Thừa đi ra cửa, tự mình đưa bọn họ ra ngoài.
Kiều Luyến ngoan ngoãn đi theo Thẩm Lương Xuyên, Phạm Kiệt lưu luyến không rời: "Chị dâu, lúc này đã đi rồi sao?"
Kiều Luyến khẽ cười, Phạm Kiệt khua tay: "Chị dâu, về sau gặp mặt, tôi sẽ chiếu cố cô thêm!"
Kiều Luyến: . . .
Thẩm Lương Xuyên và Mạc Tây Thừa có nói mấy câu, cho nên Mạc Tây Thừa trực tiếp đưa hai người ra bãi đậu xe dưới đất.
Cửa thang máy vừa mở, mấy người đi tới, Mạc Tây Thừa đang định đưa mấy người lên xe, chợt có một bầy chó săn từ chỗ bí ẩn lao ra: "Đó là Thẩm ảnh đế sao? Cô gái bên cạnh Thẩm ảnh đế, là Thẩm phu nhân sao?"
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, xong đời! Lần này khẳng định là trốn không thoát! !